Chương 198: Truyền Thuyết
Chương 198: Truyền ThuyếtChương 198: Truyền Thuyết
Ngọc thạch này đã bán đi, cho dù hắn là huyện lệnh cũng không thể cưỡng ép cướp trở về.
Hơn nữa việc này còn có huyện thừa nhúng tay vào, Âu Dương Hoài An càng nghĩ đến nhiều vấn đề hơn nữa.
Hắn trực tiếp trở vê thư phòng, cầm bút liền bắt đầu viết thư cho Nạp Lan Cẩn Niên:
Thập Thất ơi, huynh đệ ơi, ông của tôi ơi, tổ tông của tôi ơi, tôi xin lỗi huynh...
Hắn vừa viết thư xong, Từ Đình Chi lập tức tới đây.
Âu Dương Hoài Nam nhìn dáng vẻ tức giận muốn hộc máu của ông ấy thì ngạc nhiên nói: "Từ lão, ngài gặp chuyện gì sao?”
"Lão phu muốn tìm một người, đào ba thước đất, cậu cũng phải tìm được cho tôi!"
Âu Dương Hoài Nam nghe vậy, tò mò hỏi: "Là ai đắc tội Từ lão à? Chắc chắn tôi sẽ giúp ngài tìm ra hắn ta, dạy dỗ hắn ta một trận nhớ đời!"
"Không có ai đắc tội tôi, là tôi muốn tìm đồ đệ của tôi! Nàng họ Ôn, là một cô nhóc khoảng mười tuổi."
Từ lão tìm được đồ đệ?
Lại là nha đầu họ Ôn, sao mình và nha đầu họ Ôn lại có duyên vậy chứ?
Hơn nữa Từ lão vừa nói như vậy, Âu Dương Hoài An lập tức nghĩ tới nha đầu Ôn Noãn kia.
Hắn ta biết cô nhóc kia biết y thuật, chưa nghe nói nàng còn biết vẽ tranh!
"Đại đa số người họ Ôn ở huyện Ninh Viễn đều ở trong Ôn gia thôn, tôi biết trong Ôn gia thôn có một cô nương."
"Không phải người của Ôn gia thôn, Ôn gia thôn không có nàng! Ta đi tìm rồi." Từ Đình Chi cho rằng người hắn nói cũng chính là Ôn Ngọc, lập tức ngắt lời của hắn: "Cậu tra ghi chép hộ tịch trong nha môn, nhìn xem ngoài Ôn gia thôn ra thì những người họ Ôn khác còn sống ở nơi nào."
"À, Được rồi! Ngài yên tâm, nhất định tôi sẽ giúp ngài tìm ra nàng!"
Kết quả: Trong mấy ngày kế tiếp, Từ lão tìm tất cả người họ Ôn trên khắp huyện thành, thậm chí là toàn bộ châu phủ nhưng vẫn không tìm được đồ đệ nhỏ của ông.
Ông bắt đầu tìm kiếm sang các huyện khác.
Đương nhiên Ôn Noãn không hề hay biết những việc này.
Nàng đang vội vàng cải tiến hạt giống, vội vàng xới đất ươm mạ, vội vàng trồng tiểu mạch, còn vội vàng vẽ bản thiết kế gia cụ và chuẩn bị việc khai trương cửa hàng.
Người một nhà đều bận tối tăm mặt mày, hận không thể phân thân.
Dù sao mấy ngày nữa là đến ngày phải xây nhà rồi, nhưng muốn trồng thêm một vụ lương thực thì không thể chậm trễ việc này, phải trồng trước lúc xây nhà.
Nếu không đợi đến lúc xây nhà sẽ không lo liệu hết, hơn nữa trông quá trễ còn làm chậm trễ vụ gieo trông lương thực đầu xuân.
Hai mươi mẫu ruộng đó, ngày nào Ôn Gia Thụy cũng đều mang theo hai mươi người làm công theo ngày đi trồng tiểu mạch.
Ôn Noãn không dám dùng hai mươi mẫu ruộng tốt trồng lúa nước, dù sao nàng cũng không quá tin tưởng lúa nước sẽ vượt qua được mùa đông, nhưng tiểu mạch thì thật sự có thể vượt qua mùa đông.
Nàng không biết mây tía này có đủ mạnh mẽ đến mức có thể thay đổi gien không chịu lạnh của lúa nước hay không.
Vậy nên nàng đào một vũng đất trên đất hoang để trồng lúa nước, dự định dùng một mẫu ruộng tốt của nhà Nhị Lại Tử kia trông thí nghiệm lúa nước.
Hai mươi người mất ba ngày mới trồng xong hai mươi mẫu ruộng tốt nhà họ Điền kia và năm mẫu ruộng cạn.
Sau đó trở lại trong thôn trông năm mẫu ruộng cấp thấp lúc trước của Phùng địa chủ, cũng là trông tiểu mạch.
Ngọn núi kia tạm thời bỏ đó, chờ sang đầu xuân mới quyết định.
Bởi vì năm mẫu ruộng cấp thấp của thôn họ Phùng nối liền với đồng ruộng của thôn họ Ôn, vậy nên tất cả mọi người trong thôn đều biết Ôn Gia Thụy mua năm mẫu ruộng cấp thấp của Phùng địa chủ, nhưng vẫn chưa biết là ông trồng gì trên đó.
Năm mẫu ruộng ít nhất cũng cần hai mươi lượng đấy!
Mọi người lại hâm mộ một hồi.
Nhưng mà năm mẫu ruộng kia cũng không phải ruộng tốt, giống như cũng không có thu hoạch được gì.
Thôn dân đều tò mò đi qua tìm hiểu tin tức.
Sau đó bọn họ thấy nhà Ôn Gia Thụy đều trồng tiểu mạch thì đều cười bảo bọn họ ngốc.
Đương nhiên đây đều là lời trêu đùa của mấu người trẻ tuổi, việc này truyền tới tai những thế hệ trước lại trở thành vấn đề khác.
Có một ông lão trong thôn sốt chạy lại đây: "Gia Thụy, ngươi là đang trông tiểu mạch sao? Nơi này của chúng ta làm sao có thể trồng tiểu mạch được chứ? Có phải ngươi không biết truyên thuyết tổ tiên truyền lại không? Mau chóng dừng lại, đừng trông nữa! Trồng là xảy ra chuyến lớn đó!"