Chương 2004: Trúng Chiêu
Chương 2004: Trúng ChiêuChương 2004: Trúng Chiêu
Ôn Noãn gật đầu với Trần Hi sau đó hai người lập tức nhảy lên tường, nhảy vào sân.
Trong phòng, Chương Vũ thấy hai bóng người nhảy lên tường, hắn nhanh chóng lôi kéo Ôn Linh tiến vào mật đạo, hơn nữa đóng lại cửa mật đạo.
Hắn trực tiếp ném Ôn Linh ở cửa mật đạo, còn mình thì đi tới mật thất.
"Chủ tử, Tuệ An quận chúa mang theo một người thị nữ đi vào!"
Đế Quân Hiền nghe vậy thì cười, rất tốt!
Cuối cùng cũng dẫn được nàng tới!
Đế Quân Hiền đứng lên, đi đến cửa mật đạo.
Ôn Linh thấy Đế Quân Hiền đi tới, cả người run rẩy rụt lại: "Đừng giết ta! Đừng giết tal"
Đế Quân Hiền cười với Ôn Linh: "Yên tâm, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ không giết ngươi! Ta mời ngươi đến đây chỉ là để dẫn Tuệ An quận chúa tới cứu ngươi mà thôi!"
Ôn Linh trừng lớn mắt, trong mắt tràn đầy sợ hãi: "Ngươi muốn làm gì với Noãn nhi?"
Đế Quân Hiền nghe vậy thì cười: "Ngươi yên tâm, ta sẽ không làm chuyện gì thương tổn Tuệ An quận chúa. Thậm chí ta còn muốn yêu thương nàng hơn so với Cẩn Vương điện hạ của Nạp Lan quốc các ngươi! Ta sẽ không giết Tuệ An quận chúa, ta chỉ là muốn có nàng! Nhưng mà còn ngươi!"
Đế Quân Hiền nói tới đây, liếc mắt nhìn Chương Vũ một cái.
Chương Vũ lập tức lấy kiếm đặt lên cổ Ôn Linh.
"AI Không, đừng giết tai"
Đế Quân Hiền cười: "Như vậy là được rồi! Kêu lớn tiếng một chút, kêu lớn tiếng một chút! Làm Tuệ An quận chúa biết ngươi ở chỗ này rồi tới cứu ngươi!"
Chương Vũ đè kiếm xuống.
Ôn Linh sợ tới vỡ gan vỡ mật, nàng dùng sức đập cửa mật đạo: "Noãn nhi, cứu mạng! Noãn nhi, cứu mạng! Noãn nhị, ta ở chỗ này, mau cứu ta! Ô ô. Noãn nhi."
Ôn Noãn cùng Trần Hỉ nhảy vào sân từ trên tường.
Mặt sân bị nổ thành một cái hố sâu.
Hai người làm như không thấy, mang theo kiếm rồi đi vào trong phòng theo hướng âm thanh phát ra.
Trần Hỉ đi phía trước, bảo vệ Ôn Noãn ở sau người.
Khi Ôn Noãn đi vào trong phòng, Trần Hoan ra hiệu với binh lính bên ngoài.
Tám binh lính bên ngoài nhanh chóng bò lên trên tường, dựa vào vách tường rồi nhìn tình hình bên trong.
Ôn Noãn cùng Trần Hi đi vào trong phòng.
Trân Hoan ra hiệu bằng tay.
Tám binh lính nhanh chóng trèo tường nhảy vào sân tìm nơi tránh ở ngoài phòng.
Trân Hoan cũng nhảy từ trên cây xuống rồi đi theo.
Nghe thấy giọng nói của Ôn Linh truyền đến từ phía dưới sàn nhà.
Ôn Noãn cùng Trần Hỉ nhìn thoáng qua nhau.
Ôn Noãn móc ra một cái chai từ trong lòng ngực, nhổ nút bình, ngón tay cái đè lại miệng bình, một tay khác chỉ vào một cái ghế gỗ, rồi gật đầu với Trần Hi . Trần Hi gật đầu, sau đó động tác cực nhẹ nhấc một cái ghế gỗ bên cạnh lu gạo, động tác nhanh chóng dùng sức nen vào một chỗ dưới đất!
Miếng đất kia lập tức sụp xuống, một khắc khi sàn nhà sụp thì cái chai trong tay Ôn Noãn lập tức bay vào.
Ở một khắc khi chiếc ghế gỗ kia rơi xuống, người trong mật đạo liền nhanh chóng né tránh!
Bởi vì Ôn Linh dựa vào cửa mật đạo nên bị ghế gỗ đập trúng, cứ thế hôn mê!
Trân Hỉ mang theo kiếm cứ thế nhảy vào cửa mật đạo.
Ôn Noãn theo sát sau đó, đang muốn nhảy vào.
Sàn nhà dưới chân phía sau nàng đột nhiên truyền đến động tĩnh, trong lòng nàng sợ hãi, thân hình chợt lóe lên, đang muốn nhảy đi thì một chân lại bị một bàn tay bắt lấy, cổ chân bị thứ gì quấn một chút sau đó dùng sức một cái, cả người cứ thế ngã xuống.
Phản ứng của Ôn Noãn cực kỳ nhanh chóng. Một cái chân khác trực tiếp đá vào cái tay đang bắt lấy chân mình.
Thân thể Ôn Noãn lập tức cứng lại, không thể động đậy. Suy nghĩ của nàng vừa động, nhanh chóng điều động mây tía trong cơ thể tới giải độc.
Cùng lúc đó, Trần Hoan cũng ném ra một chiếc phi tiêu từ bên ngoài, trực tiếp cắm vào cái tay kia.
Tay Đế Quân Hiền truyền đến cơn đau nhức, cảm giác xương ngón tay đều bị Ôn Noãn đá nát!
Hơn nữa toàn bộ bàn tay đều bị phi tiêu đâm thủng!
Hắn ta nhanh chóng buông lỏng tay ra, tốc độ của một cái tay khác cũng không chậm lại chút nào, điểm hai cái vào huyệt ngủ của Ôn Noãn đang bị rơi thẳng xuống.
"Luil" Trong một khắc khi Ôn Noãn nhắm mắt lại còn rống lớn một tiếng.