Chuong 2005: Lui
Chuong 2005: LuiChuong 2005: Lui
Độc trên thân thể Ôn Noãn còn chưa hết, muốn cử động cũng không được, chỉ kịp hô lên một tiếng rồi cứ thế hôn mê.
Nàng biết, Đế Quân Hiền bắt được nàng, tất nhiên sẽ nhanh chóng thoát đi, sau đó phá hủy nơi này!
Nếu Trần Hoan cùng Trân Hỉ không lập tức mang theo các binh lính bỏ chạy, có khả năng bọn họ sẽ bị chết vô nghĩa!
Cánh tay dài của Đế Quân Hiền vươn ra, một tay ôm Ôn Noãn ở trong lòng ngực!
"Luil" Trong miệng hắn ta phun ra lời nói đồng thời cùng với Ôn Noãn.
Sau đó khiêng Ôn Noãn chạy về phía sâu nhất của mật đạo rồi nhanh chóng chạy đi.
Chương Vũ cũng muốn lui lại, chẳng qua, hắn vung kiếm đối kháng mấy chiêu với Trần Hỉ, cả người lập tức không còn sức lực mà ngã xuống!
Trước khi Chương Vũ ngất xỉu, muốn duỗi tay đi lấy giá cắm nến.
Trân Hỉ vung kiếm lên, kiếm khí dập tắt toàn bộ ngọn nến trong mật thất.
Bốn phía lập tức tối đen, nhưng cũng không ảnh hưởng được tâm mắt của nàng, nàng nhanh chóng đuổi theo phương hướng Đế Quân Hiền biến mất.
Lúc này Trân Hoan đã mang theo binh lính chạy vào.
"Các ngươi cứu Ôn cô nương, những người khác đều trói lại mang ra ngoài! Phát tín hiệu cầu cứu, maul"
Nói xong, Trân Hoan nhanh chóng chạy về phương hướng mà Trần Hỉ biến mất.
Trân Hoan cùng Trần Hỉ đuổi tới cuối mật đạo, phát hiện cửa ra lại là ở trong một cái sơn động giữa sườn núi.
Từ trước đến nay các nàng cũng không biết nơi này lại còn có sơn động!
Hai người chạy ra sơn động, nhìn thoáng qua bốn phía, nơi này làm gì còn bóng người nào!
Trân Hỉ lập tức thả một cái đạn tín hiệu cầu cứu lên bầu trời.
Trần Hoan cẩn thận kiểm tra bốn phía, đi xuống thì thấy, dưới lớp lá cây đỏ xanh đan xen mơ hồ thấy một con sông!
Trong lòng nàng sinh ra một loại dự cảm không tốt!
Nàng nói với Trần Hỉ: "Đi xuống!"
Hai người không quan tâm bất kỳ cái gì, trực tiếp lôi kéo nhánh cây rồi nhảy xuống.
Hai người rơi xuống chân núi, chỉ thấy nước sông chảy xiết, nơi xa có một con thuyên nhỏ đang chạy dọc theo con sông chảy xiết, vừa rẽ một cái lập tức biến mất ở trước mắt các nàng!
Xong rồi!
Trần Hoan lập tức ra quyết định: "Ta đuổi theo quận chúa, ngươi mau trở về thành!"
"Được!" Trân Hỉ lập tức chạy về phía kinh thành.
Trân Hoan vừa chạy vừa phát một cái đạn tín hiệu.
Đây là một cái đạn tín hiệu vô cùng khẩn cấp, thấy loại đạn tín hiệu này xuất hiện ở không trung, quan viên địa phương quanh đây cần phải lập tức phong tỏa cửa thành, phong tỏa các bến cảng!
Bất kỳ con thuyền nào đi qua bến cảng đều cần phải dừng lại rồi chờ đợi điều tra!
Bất kỳ cái xe ngựa nào, bất kỳ kẻ nào cũng đều không được tự tiện ra khỏi thành, chờ thông báo tiếp theo của phía trên, mới có thể hành động tiến thêm một bước. Trân Hoan liều mạng chạy dọc theo con sông, mục đích chính là muốn xem rõ ràng thuyền đi về phương hướng nào, thuận tiện đến lúc đó càng nhanh tìm được người.
Nạp Lan Cẩn Niên cùng Phong Niệm Trần cưỡi ngựa một trước một sau đi về phía kinh thành, một chiếc xe ngựa đóng ván sắt đi theo rất xa phía sau bọn họ, còn có đội ngũ xe ngựa thật dài.
Trong xe ngựa đang giam giữ Giả Tĩnh Như, toàn bộ đội ngũ xe ngựa thật dài phía sau đều là dược liệu, là dược liệu do Thần Y Cốc bồi thường cho Nạp Lan quốc .
Lần này là Phong Niệm Trân đi mời cốc chủ Thần Y Cốc xuất quan, còn Nạp Lan Cẩn Niên lại mang theo chứng cứ đến Thần Y Cốc "đòi một lời giải thích".
Thần Y Cốc sừng sững bên ngoài ngũ quốc, luôn hoạt động với quan niệm y giả không biên giới. Bởi vì đệ tử Thần Y Cốc thường xuyên hành y cứu đời, chữa bệnh từ thiện miễn phí cho bá tánh khắp nơi, vì vậy dược thương các quốc gia đều sẽ không hạn chế đối với người thu mua dược liệu của Thần Y Cốc, điều này đã cho Giả Tĩnh Như tiện lợi rất lớn.
Nhưng mà Giả Tĩnh Như quên mất, tuy rằng nàng ta là cốc chủ tương lai của Thần Y Cốc, nhưng mà Thần Y Cốc không phải chỉ có một mình nàng ta trong Thần Y Cốc. Hơn nữa Thần Y Cốc có nội quy, ai vi phạm thì đều bị đuổi khỏi Thần Y Cốc!