Chương 2049: Tới Biên Cảnh Bắc Cương
Chương 2049: Tới Biên Cảnh Bắc CươngChương 2049: Tới Biên Cảnh Bắc Cương
"Vì sao ở đây lại giấu nhiều binh khí như vậy?" Trong mắt Ôn Noãn đầy kinh ngạc.
"Còn có bạc." Nạp Lan Cẩn Niên chỉ vào một góc.
Ôn Noãn đi qua đó, nàng đi lên mở một cái thùng ra, bên trong có rất nhiều thỏi vàng!
Trong mắt Ôn Noãn tràn đầy mừng rỡ: "Chàng đây là phát hiện ra một kho báu sao?"
Nạp Lan Cẩn Niên mỉm cười: "Ta đi bắt thỏ nên mới phát hiện ra. Đây chính là phần bạc của quốc khố tiền triều vẫn chưa tìm ra được!"
Ôn Noãn cầm lấy một thỏi vàng, nàng nhìn thoáng qua, quả nhiên bên dưới có ký hiệu của tiền triều.
Ôn Noãn mở từng rương ra, ước lượng có khoảng tầm năm vạn lượng hoàng kim.
Không tính là nhiều, nhưng cũng coi như tương đương với năm mươi vạn lượng bạc trắng!
Quan trọng vẫn là những vũ khí này, triều đình thu nhận tân binh, cân phải chuẩn bị vũ khí cho bọn họ sử dụng và huấn luyện.
Những binh lính đánh giặc ở tiên tuyến cũng cần một lượng lớn vũ khí, nhất là mũi tên, thứ này là bị hao tổn nhiều nhất.
Hiện tại đã có mười vạn mũi tên, xem như cũng giải quyết được vấn đề khẩn cấp!
Có thể lập tức vận chuyển đến phía Bắc Cương, để cho mấy người thế tử An Thân vương và Thất hoàng tử sắp xếp sử dụng!
Trận pháp kia, có càng nhiều mũi tên thì càng tốt!
"Đi mòn gót giày tìm chẳng thấy, đến khi tìm được lại chẳng tốn công! Hoàng thượng biết cũng sẽ rất vuil"
Ngọn lửa từ cây đuốc của Nạp Lan Cẩn Niên càng lúc càng yếu, còn đang dần có chiều hướng tắt: "Ngày mai, ta sẽ cho Đại Hôi truyền tin trở vê cho Hoàng huynh. Chúng ta ra ngoài trước dal Nơi này đã niêm phong lâu rồi, không nên ở lại lâu."
"Ừm"" Hai người đi ra ngoài, về đến sơn động.
Cả hai sưởi ấm trước đống lửa, rồi chia nhau ăn một con thỏ nướng, con còn lại thì chia cho Hạ Huyền cùng Trân Hoan và Trần Hi.
Một đêm này, Hạ Huyền canh giữ bên ngoài sơn động, Trần Hoan và Trần Hi canh giữ ở lối ra vào sơn động.
Ôn Noãn và Nạp Lan Cẩn Niên tựa lưng vào nhau ngồi cạnh đống lửa.
Tất cả đều ghé lên đầu gối của mình nghỉ tạm.
Chỉ được nghỉ ngơi hai canh giờ, trời chưa sáng sẽ phải đứng lên tiếp tục chạy đi.
Đại Hôi mang theo một bức thư theo đường cũ trở về, sau khi nó đưa thư trở về phủ An Quốc công mới có thể tiếp tục đuổi theo bọn họ.
Ngày tiếp theo, năm người bọn họ không cưỡi ngựa.
Bọn họ mỗi người cưỡi một con sói, đi giữa núi rừng.
Chạy được một đoạn đường, con sói này mệt thì đổi sang con khác, phải đảm bảo chạy đến Bắc Minh quốc với tốc độ nhanh nhất.
Tuyết rơi nhiều tung bay tán loạn, càng đến phía Bắc, tuyết rơi càng nhiều.
Hơn nửa tháng sau, cuối cùng bọn họ cũng đến biên cảnh Bắc cương!
Nơi này thật sự đóng băng ngàn dặm, tuyết thổi quanh năm, băng dày ba thước! Trong núi rừng, tuyết dày chồng chất trên cây, tựa như từng đóa mây trắng rơi xuống nhân gian.
Năm người Ôn Noãn cùng Nạp Lan Cẩn Niên từ trên lưng sói leo xuống.
Nạp Lan Cẩn Niên nói với Hạ Huyền: "Ngươi ở lại chỗ này trông chừng bầy sói, chờ mệnh lệnh của tal"
"Dạ!" Hạ Huyền ôm quyên đáp lời.
Nạp Lan Cẩn Niên nói với Đại Hôi: "Đại Hôi, các ngươi không thể vào thành, ngươi mang theo quân của mình đóng quân ở nơi này, chờ mệnh lệnh của ta. Ta sẽ cho Tiểu Hắc đến truyền lệnh, ta chỉ mang theo Tiểu Bạch!"
Hắn cần cái mũi của Tiểu Bạch để tìm được tiểu Bát.
Người của Bắc Minh quốc biết bên cạnh hắn có một con sói thông minh, nhưng không có người nào biết, tiểu nha đầu cũng có chó thần!
Đại Hôi gật đầu.
Núi này cũng có không ít mãnh thú, vừa lúc cho mấy con sói dưới trướng nó rèn luyện bản lĩnh một chút.
Ôn Noãn xoa đầu Đại Hôi: "Đại Hôi, nhớ rõ không được làm tổn thương bá tánh. Hiện tại có chiến tranh, có lẽ sẽ có một ít bá tánh trốn ở ngọn núi. Nếu các ngươi thấy bá tánh bị thú dữ tấn công thì phải ra tay cứu giúp, biết không?”
Đại Hôi gật đầu, nó cúi đầu nhìn thoáng qua thẻ bài trên cổ mình, vẻ mặt như muốn nói.
Nó chính là tướng quân!
Lang đại tướng quân!
Nó là một con sói có phẩm cấp!