Chương 2069: Dường Như Ngày Đông Giá Rét Cũng Không Còn Ret Lạnh
Chương 2069: Dường Như Ngày Đông Giá Rét Cũng Không Còn Ret LạnhChương 2069: Dường Như Ngày Đông Giá Rét Cũng Không Còn Ret Lạnh
Khi một đội hàng ngàn người của Bắc Minh quốc lục soát tìm lương thực trong từng nhà, Ôn Noãn cùng Tào Tử Hào đã dẫn theo ba vạn binh lính cùng mấy ngàn bá tánh rời đi theo mật đạo, đi xuyên qua núi Phổ Ninh, đi được một ngày một đêm cũng đến thành Vĩnh Định.
Binh lính của thành Vĩnh Định vừa thấy ba vạn đại quân xuất hiện, đã mừng rỡ hét lớn: "Đã trở về! Đại quân đã trở về! Còn có rất nhiều người! Mau mở cửa thành! Mau mở cửa thành!"
Cửa thành nặng nề châm chậm được mở ra.
Ngoài thành là hai hàng ngũ thật dài, bước chân rất đều, từ xa đến gần.
Tiếng bước chân "xoạc xoạc" từ từ đến gần trở nên rõ ràng hơn.
Trên tường thành, một thân ảnh màu bạc nhìn bóng hình xinh đẹp mặc áo giáp sắt màu bạc dẫn đầu đoàn người, trong mắt hắn đều là sự dịu dàng.
Tiểu nha đầu tràn đầy tinh thần như vậy, xem ra trận chiến này thu hoạch được khá nhiều.
Bên trong cửa thành, bá tánh của huyện Vĩnh Bình đứng chờ đợi.
Có vài người chờ đợi con trai và tướng công của mình trở về, có một số thì chờ tin tức, vẻ mặt của mọi người đều lo lắng bồn chồn.
Lo lắng con trai của mình, tướng công hoặc huynh trưởng sau khi giết địch sẽ bị thương hoặc hy sinh.
Lo lắng phòng ở trong nhà của mình bị phá hủy.
Lo lắng đến cuối cùng cũng không thấy người nhà của mình đâu.
Lo lắng cuối cùng cũng không thể quay về quê hương của mình.
Giờ phút này nghe thấy đại quân đã trở lại!
Trên mặt mọi người đều không thể không lộ ra nét chờ đợi, tất cả đều nhón chân mong muốn được nhìn xem bóng dáng người mà họ luôn nhớ mãi không nguôi có xuất hiện ở trong đội ngũ không.
Mặt trời lặn ở phía tây, ánh chiều tà của mặt trời lặn chiếu ở trên mặt của những bá tánh đang tràn ngập hy vọng.
Ôn Noãn dẫn đầu vào thành.
Tào Tử Hào đi theo phía sau nàng, đối với bá tánh chỉ chít ở hai bên cười nói: "Thắng rồi! Quân ta dùng ba vạn đại quân tiêu diệt mười vạn đại quân! Chuyện đoạt loại huyện Vĩnh Định và Bắc Phong chỉ là chuyện sớm muộn! Dân chúng ở lại huyện Vĩnh Bình đều an toàn, tất cả bọn họ đều trở lại! Binh lính của chúng ta cũng bình an trở về!"
Nói xong lời cuối cùng, Tào Tử Hào còn gào lên!
Đối với người nhà có binh lính ra chiến trường mà nói, không có gì quan trọng hơn bằng việc họ có thể bình an trở val
"AI"
Tiếng hoan hô vang dội, vang vọng phía chân trời!
Bá tánh vui mừng đến mức nhảy dựng lên!
Dưới ánh nắng vàng, giờ phút này nụ cười trên khuôn mặt vui sướng của mọi người vô cùng chói mắt và ấm áp!
Giống như vào lúc này đang là mùa đông giá rét, nhưng cũng không cảm thấy rét lạnh!
Cho dù tuyết có đọng dày đến bao nhiêu!
Ở nơi trú quân. Tiệc mừng chiến thắng.
Ôn Noãn cùng Nạp Lan Cẩn Niên nâng chén rượu lên.
Ôn Noãn mỉm cười nói với bá tánh cùng mấy ngàn đại quân tham chiến: "Hôm nay tiêu diệt được mười vạn quân địch, toàn bộ đều nhờ sự phối hợp anh dũng và nhanh trí của tất cả mọi người, vất vả cho mọi người rồi! Ta mời các vị tướng sĩ một ly, mọi người tùy ý! Chúc cho cuộc chiến kế tiếp, chúng ta đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, đuổi được quân địch Bắc Minh đi, sớm ngày lấy lại thành trì đã mất".
Nạp Lan Cẩn Niên cũng nâng chén mời mọi người, còn nói ra hai chữ: "Tất thắng!"
Sau đó uống cạn rượu trong chén.
Mọi người cũng đều đứng dậy, nâng chén hô to: "Tất thắng!"
Sau đó, Tào Tử Hào mang theo vài võ tướng cùng các bá tánh đã tham chiến, đến mời rượu Ôn Noãn, Nạp Lan Cẩn Niên và những binh lính. Sau khi kính rượu xong, mọi người cùng nhau vui vẻ ngồi ăn thịt, nhâm nhi rượu, nói chuyện rôm rả.
Có người hỏi sau khi mở cửa thành ra, hai vạn binh lính làm sao có thể đấu với ba mươi vạn quân địch, tình cảnh hỗn loạn thế nào!
Có người còn nói bản thân họ trốn ở một góc, tiêu diệt được mấy quân địch.
Còn có người nói họ bị quân địch phát hiện, đúng lúc không hiểu sao Ôn Noãn lại xuất hiện, dẫn dắt tất cả quân địch rời đi khiến hắn có thể thoát khỏi vòng vây.