Chuong 2070: Nhin Duong
Chuong 2070: Nhin DuongChuong 2070: Nhin Duong
Có người nói quân địch Bắc Minh sau khi trải qua một đêm, phát hiện bên chúng đã tổn thất gần mười vạn người, bọn chúng đã hoảng hốt lo sợ đến thế nào.
Có người nói về sự lợi hại của Ôn Noãn, ngàn vạn quân địch đuổi theo nàng còn có vô số cung tên bắn về phía nàng, mà nàng vẫn có thể bình yên vô sự!
Nạp Lan Cẩn Niên cùng Ôn Noãn ngồi ở trên chủ vị, nghe mọi người mặt tươi như hoa kể chuyện, trước mặt mọi người đều có một ly rượu nhỏ.
Rượu có thể giúp hứng chí, nhưng cũng có thể làm hỏng chuyện, cho nên chỉ ban cho mỗi người một ly, mọi người nói chuyện vui vẻ xong liền uống một ngụm rượu nhỏ.
Ôn Noãn lấp đầy bụng xong, nàng cũng nhấp một ngụm nhỏ trong ly rượu và nhìn mọi người với nụ cười trên môi.
Nạp Lan Cẩn Niên nhìn thoáng qua sắc trời, hắn cầm lấy bàn tay của Ôn Noãn đang đặt ở trên bàn.
Ôn Noãn quay đầu nhìn hắn, trong mắt đầy hoang mang: "Hửm?"
"Cũng muộn rồi, chúng ta quay về phòng nhé?"
Ôn Noãn liếc nhìn mọi người xung quanh còn đang nói chuyện vui vẻ, nhưng món ăn trên bàn đã hết sạch, rượu cũng đã uống xong, chẳng qua không nỡ giải tán mà thôi.
Sự vui sướng của thắng lợi luôn khiến người ta trâm mê vào nó, lưu luyến không quên.
Ôn Noãn nghĩ đến Nạp Lan Cẩn Niên đã không được ngủ nhiều ngày, nên nàng cũng gật đầu: "Được!"
Nhận được cái gật đầu của Ôn Noãn, Nạp Lan Cẩn Niên nói với Tào Tử Hào: "Giờ tý thì giải tán đi! Để mọi người nghỉ ngơi cho thật tốt!"
Tào Tử Hào vội đáp lời.
Hiện tại cách giờ Tý vẫn còn một canh giờ.
Kỷ luật nhà binh nghiêm ngặt, đánh thắng trận có thể chúc mừng, nhưng phải nghỉ ngơi trước giờ Tý, dù sao chỉ có dưỡng lại tinh thần cho thật tốt thì mới có thể nghênh đón trận chiến kế tiếp.
Ôn Noãn cùng Nạp Lan Cẩn Niên rời bữa tiệc trước.
Đêm mùa đông, gió bắc thổi vù vù lạnh đến tận xương.
Tay của Nạp Lan Cẩn Niên khoác trên vai Ôn Noãn, hắn ôm lấy nàng, khoác hơn một nửa chiếc áo khoác của hắn lên người nàng để bảo vệ nàng không bị lạnh.
Ôn Noãn thấp giọng hỏi hắn chuyện đốt lương thảo của quân địch.
Hắn trả lời tỉ mỉ.
Đối với Nạp Lan Cẩn Niên mà nói, mang theo một thùng dầu im hơi lặng tiếng mà trà trộn vào phe địch, sau đó đốt cháy kho lương của địch là một chuyện không khó.
Ôn Noãn nhìn thoáng qua trăng sáng trên bầu trời, trên mặt mang theo ý cười nhẹ: "Trận chiến hôm nay đã tiêu diệt được mười vạn quân địch, đốt được ba kho lúa của quân địch, xem như đã làm giảm đi tỉnh thần chiến đấu của binh sĩ quân địch ở trận đầu tiên! Bắc Minh quốc đã mất lương thực và binh lính! Đúng rồi, chàng thấy ta lợi hại không?”
"Ừm, lợi hại!" Khóe miệng Nạp Lan Cẩn Niên khẽ nhếch lên, hắn cúi đầu nhìn thoáng qua dáng vẻ của người trong lòng hắn, nụ cười nhẹ của nữ tử trong sáng, đôi mắt cong cong, còn chói mắt hơn cả ánh trăng trên bầu trời.
Nạp Lan Cẩn Niên có chút không thể rời mắt, hắn siết chặt vai nàng, đưa tay nhéo cái mũi xinh đẹp của nàng: “Nhìn đường." "Ta có nhìn mà!" Ôn Noãn sờ cái mũi đã lạnh của mình.
Nạp Lan Cẩn Niên bật cười, thật ra hắn đang tự nhắc nhở chính mình phải xem đường!
Nhưng không có thời gian giải thích, hắn chỉ mỉm cười nói: "Ừm."
Ôn Noãn nói tiếp: "Hiện tại quân địch Bắc Minh đã không còn lương thực, hiển nhiên sẽ không chống chọi được bao lâu, hiện tại chúng sẽ nghĩ cách để nhanh chóng đánh hạ tòa thành tiếp theo để cướp được một ít lương thực cho hai mươi vạn đại quân có thể ăn no bụng. Cuộc chiến tiếp theo có lẽ sẽ nhanh chóng diễn ra, ngày mai chàng để cho người thả ra tin tức, nói đại quân còn chưa đến mà ta và chàng đã đến, còn muốn âm thầm cứu Bát công chúa. Vả lại chúng ta cũng đã biết được chỗ của Bát công chúa, mặc kệ Đế Quân Minh có tin chúng ta đã tìm được nơi của Bát công chúa hay không, nhưng chắc chắn hắn ta sẽ tăng số người trông chừng Bát công chúa lên. Chúng ta nhân cơ hội này để cho Tiểu Hắc chú ý đến nơi nào đang tăng cường thủ vệ, để xem như vậy có thể tìm được Bát công chúa không. Chàng cảm thấy thế nào?"