Chương 2117: Cách Trừng Phat Này Quá Nhẹ Nhàng
Chương 2117: Cách Trừng Phat Này Quá Nhẹ NhàngChương 2117: Cách Trừng Phat Này Quá Nhẹ Nhàng
An Bố Nhĩ bị Bát công chúa ấn quay về trên giường, chạm đến miệng vết thương truyền đến đau nhức, nhưng hắn cũng không để ý, nhưng vẫn nắm chặt lấy tay Bát công chúa lo lắng nói: "Nguyệt nhị, xin lỗi nàng, đều là do ta sai! Nàng đừng khóc, chuyện đứa nhỏ không liên quan đến nàng, không phải lỗi của nàng, đều do tal"
Bát công chúa nghe vậy thì nước mắt lại rơi xuống: "Tất nhiên phải trách ngươi!"
An Bố Nhĩ vươn tay lau đi nước mắt của nàng, hắn đau lòng nói: "Ừm, trách ta! Nàng đánh ta, mắng ta đều được, nhưng nàng đừng khóc, sẽ làm đau mắt! Cũng đừng rời xa ta được không? Ta mặc kệ nàng đánh ta, mắng ta cho đến khi nàng nguôi giận, tha thứ cho ta mới thôi. Nhưng nàng đừng đau lòng, đừng khóc! Để ta đau lòng là được rồi, cứ để ta nhận hết là được, mọi chuyện đều là do ta sai! Nàng có thể trách ta, nhưng đừng trách chính mình được không? Xin lỗi nàng vì đã để cho nàng bị thương, xin lỗi con của chúng ta."
Bát công chúa nghe vậy thì nước mắt không ngừng rơi.
Thật ra Bát công chúa cũng biết không thể trách An Bố Nhĩ được, nhưng mà đứa bé không còn nữa khiến nàng cảm thấy rất đau xót, không muốn đối mặt với hắn, muốn quay về Nạp Lan quốc.
Không nghĩ tới lại bị bắt, gây cho mọi người nhiều phiên phức như thết
Nàng lau lau nước mắt, sau đó nói: "Ta không khóc, ta có thể tha thứ cho chàng, những điều cần phải chú ý trong thời gian mang thai, cân bằng dinh dưỡng, sách thai giáo gì đó, chàng đã đọc qua hết rồi chứ? Có còn nhớ không? Nếu chàng có thể đọc lại không sót một chữ nào, thì ta sẽ tha thứ cho chàng!"
An Bố Nhĩ nghe vậy trong mắt hiện lên ánh sáng, dùng sức gật đầu: "Nhớ rõ! Ta đọc! Ta đọc! Ta rời giường đọc ngay đây!"
Bát công chúa liếc mắt nhìn gương mặt suy yếu của hắn: "Hôm nay thôi bỏ qua, bắt đầu từ ngày mail Cho chàng thời gian hai ngày!"
Công hiệu thuốc viên của Noãn Noãn rất tốt, hẳn là ngày mai hắn có thể bước xuống giường được rồi đúng không?
Ngày mai không xuống giường được, vậy ngày mốt chắc sẽ ổn thôi đúng chứ?
Viết chữ cũng không khó!
Bị thương cũng có thể viết được, không phải mình cũng bị thương tích cả người đấy sao?
Nếu không thể, nàng lại cầu xin Thập Thất hoàng thúc, nán lại mấy ngày.
"Được!" An Bố Nhĩ cảm động nói.
Nguyệt Nhi thật lương thiện, dễ dàng tha thứ cho bản thân như thết
Chỉ là đọc sách mà thôi, cách trừng phạt này thật sự quá nhẹ nhàng!
Nạp Lan Cẩn Niên vừa quay về từ chỗ Bát công chúa, lập tức viết thư gửi về kinh thành, bảo Vinh ma ma trong kinh thành đến đây chăm sóc cho Ôn Noãn, sẵn tiện mang theo một ít sách.
Hắn ngẫm nghĩ cảm thấy mấy quyển sách mà Bát công chúa viết ra dựa trên trí nhớ của mình không đáng tin cậy lắm, quyết định vẫn nên nhờ người đưa thêm một ít từ kinh thành đến đây.
Lúc trước Ôn Noãn còn chuẩn bị cho Ôn Hinh và Bát công chúa rất nhiều sách thai giáo.
Những cuốn sách đó, chắc hẳn bây giờ Ôn Hinh đã đọc hết rồi.
Ngoài ra Nạp Lan Cẩn Niên còn liệt kê một thực đơn rất dài, bao gồm cả đồ dùng, bảo người trong kinh thành chuẩn bị đầy đủ, rồi đưa hết sang.
Sau đó lại viết thư cho Thái Hậu, nhờ bà tìm mấy bà đỡ có kinh nghiệm, thêm vài vị ma ma giỏi thêu thùa, bảo bon toi day.
Hắn lại đọc nội dung trong mấy lá thư kia, nghĩ đến điều gì đó rồi lại viết thêm vào, chắc chắn không để sót gì, ngày mai chờ Tiểu Hắc quay về, sau khi xác nhận, liền gửi về kinh thành.
Làm xong tất cả, hắn mới nhẹ nhàng lên giường, ôm Ôn Noãn ngủ.
Ban đêm, Ôn Noãn lại nằm mơ, giống hệt với giấc mơ rồng vàng lần trước, nhưng lúc này hình ảnh đột nhiên thay đổi, cuối cùng lại xuất hiện một mảnh máu tươi đỏ rực.
Ôn Noãn bừng tỉnh, nàng mở mắt ra, tay không tự giác mà đặt lên bụng mình.
Ôn Noãn không nhịn được mà nghĩ chẳng lẽ đây là giấc mơ báo trước tương lai?
Tay nàng không nhịn được mà áp lên trên mạch đập của mình.