Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ ((Dịch Full)

Chương 2111 - Chương 2118: Tình Huống Gì Đây?

Chương 2118: Tình Huống Gì Đây? Chương 2118: Tình Huống Gì Đây?Chương 2118: Tình Huống Gì Đây?

Tần suất hô hấp của một người khi ngủ say và khi tỉnh dậy rất khác nhau, từ trước đến nay Nạp Lan Cẩn Niên luôn cảnh giác, Ôn Noãn vừa tỉnh là hắn đã biết.

Huống chi Ôn Noãn còn động đậy.

Hắn mở hai mắt ra, nhận thấy nàng đang bắt mạch thì duỗi tay ôm sát nàng, nhẹ nhàng võ lưng nàng: "Nằm mơ? Mơ thấy đứa nhỏ?"

Tiểu nha đầu chờ mong đứa bé này nhiều đến mức nào chứ?

Nửa đêm tỉnh lại cũng phải bắt mạch.

"Ừ, không phải, mơ thấy một con rồng. Vẫn không cảm nhận được gì. Làm ồn đến huynh sao?" Ôn Noãn thu tay lại, có hơi thất vọng.

Sao vẫn không thể cảm nhận được gì?!

Nạp lan Cẩn Niên nghe được giọng nói thất vọng của Ôn Noãn, hắn ôm sát nàng: "Đừng nóng lòng, mới có mấy ngày. Trời còn chưa sáng, ngoan, ngủ tiếp đi."

Ôn Noãn gật đầu, nhắm hai mắt lại.

Nhưng mà vẫn cảm thấy không đúng, nếu là thật, không có chuyện nàng không cảm nhận được!

Ngay cả Bát công chúa và Ôn Hinh nàng cũng có thể cảm nhận được!

Ôn Noãn nghĩ tới việc cho mây tía chảy ngang qua người, nàng có thể cảm nhận được, thậm chí còn có thể nhìn thấy mây tía di chuyển trong cơ thể.

Hay là dùng mây tía thử một chút?

Ngủ mấy canh giờ, mây tía đã khôi phục, Ôn Noãn điều động mây tía trong cơ thể, chảy về phía bụng mình.

Mây tía còn chưa di chuyển đến bụng, Ôn Noãn đã phát hiện trong tử cung nàng có một đoàn mây tía ngưng tụ ở nơi đó, hơn nữa bên trong mây tía còn ẩn ẩn lộ ra ánh sáng vàng.

Ôn Noãn: "..."

Tình huống gì đây?

Phôi thai cũng có ánh vàng sao?

Đột nhiên Ôn Noãn cảm nhận được hơi thở của một sinh mệnh!

Ôn Noãn: "..."

Lại là tình huống gì vậy?

Nhưng mà, có hơi thở của một sinh mệnh, hơn nữa mây tía còn đang bảo vệ nó, chứng minh nơi này hẳn là có một sinh mệnh đang lớn dần đúng không?

Chắc là bởi vì mấy ngày nay nàng quá mệt mỏi, hơn nữa còn sử dụng mây tía một cách thường xuyên, cho nên mây tía tự động vây quanh vật nhỏ này, bảo vệ nó!

Cho nên dù nàng bắt mạch thế nào cũng không cảm nhận được.

Ôn Noãn lại nghĩ đến lúc tân hôn, vốn là kỳ nguy hiểm, ngày hôm sau nàng đã uống thuốc, sao có thể mang thai?

Sau đó nàng lại nhớ đến, khi ấy nàng bị người nào đó lăn lộn đến mức quá mệt mỏi, liền dùng mây tía để giảm bớt mệt mỏi, chắc là khi đó mây tía đã ngăn cản tác dụng của thuốc, rồi tự động bảo vệ nhóc con này!

Rốt cuộc Ôn Noãn không chỉ uống thuốc một lần.

Bây giờ Ôn Noãn chắc chắn bản thân mình đã mang thail Nếu có chứng tỏ là duyên phận, tuy rằng không nằm trong kế hoạch của nàng, nhưng On Noãn cũng vô cùng chờ mong!

Ôn Noãn nắm lấy phần áo trước ngực Nạp Lan Cẩn Niên: "Thập Thất ca."

"Hửm? Không ngủ được à? Có muốn làm chút gì đó không?" Nạp Lan Cẩn Niên không mở mắt ra, hắn cũng không ngủ được, ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, hơn nữa mới vừa ngủ một giấc để bổ sung tỉnh lực nên hắn không thể ngủ được!

Muốn làm chút gì đó, nhưng hình như không được, lỡ như nàng đang có, sẽ khiến nàng và đứa nhỏ bị thương, nhưng làm chút gì đó nhẹ nhàng, chắc là vẫn được đúng không?

Hắn hôn lên cái trán của Ôn Noãn, sau đó dần đi xuống...

Ôn Noãn tưởng hắn muốn nên nhanh chóng đẩy hắn ra: "Bây giờ không được, sẽ khiến con của chúng ta bị thương!"

Cơ thể của Nạp Lan Cẩn Niên cứng đờ, bỗng chốc mở mắt ra, trong mắt tràn ngập cảm xúc mừng như điên còn có chút không dám tin: "Nàng chắc chắn?"

Tuy trong lòng hắn đã biết, nhưng rốt cuộc vẫn chưa thể xác nhận!

Ôn Noãn vừa nói như thế, sự vui sướng trong lòng hắn quả thật như muốn tràn ra khỏi ngực!

"Ừ, hình như ta cảm nhận được hơi thở của đứa bé. Chúc mừng Thập Thất ca, chàng đã thăng cấp lên làm phụ vương! Vui không?”

Ôn Noãn nghiêng nửa thân trên, cúi đầu hôn lên mặt hắn, sau đó nhìn hắn cười tủm tỉm.

Nạp Lan Cẩn Niên kéo Ôn Noãn vào trong ổ chăn, dịch chăn, ôm chặt nàng vào trong lòng ngực, miễn cho nàng bị lạnh, sau đó hôn vào cái miệng nàng, tay đặt trên bụng nàng: 'Ừ, vui."

Hình như đáp lại một câu như thế, không đủ để thể hiện tâm trạng ngay tại giờ phút này của hắn, hắn không nhịn được mà đáp lại thêm một câu nữa: "Rất vuil"

Quả thật không có cách nào miêu tả được giờ phút này hắn vui đến chừng nào!
Bình Luận (0)
Comment