Chương 2121: Quá Mất Mặt
Chương 2121: Quá Mất MặtChương 2121: Quá Mất Mặt
Bát công chúa nghe thế thì mắt sáng lên: "Thật sao?"
"Ừ. Thật, ta đã lừa cô bao giờ đâu!"
Bát công chúa nhớ đến chuyện gì đó lại sụp mặt xuống: "Nhưng là lỡ như Thập Thất hoàng thúc không đồng ý, còn phạt nặng hơn thì làm sao bây giờ?”
Ôn Noãn vỗ tay nàng, trấn an nói: "Yên tâm, không có đâu! Chàng ấy cũng không phải đang phạt cô, nếu chàng ấy phạt cô nặng hơn thật thì ta sẽ chép giúp cô!"
Bát công chúa nghe vậy trực tiếp ôm lấy Ôn Noãn: "Noãn Noãn, cô là người đối xử tốt với ta nhất trên thế giới này! Ta yêu cô nhất!"
Chắc chắn Thập Thất hoàng thúc không nỡ phạt Ôn Noãn!
An Bố Nhĩ: "..."
Quận chúa Tuệ An, cô đừng đứng đây dành cơ hội lập công chuộc tội của hắn!
Thật vất vả mới tìm được cách để Nguyệt Nhi tha thứ cho hắn, sao quận chúa Tuệ An lại dành mất thết
An Bố Nhĩ nóng nảy, vội nói: "Nguyệt Nhị, ta làm được, cứ để ta chép!"
Bát công chúa vẫy tay: "Không cần chàng! Chàng cứ nằm đó đi! Ta có Noãn Noãn là được rồi!"
An Bố Nhĩ: "..."
Ôn Noãn rời khỏi chỗ Bát công chúa thì lập tức vào phòng ấm chữa thương cho các binh lính.
Ôn Nhiên thấy Ôn Noãn tới, lập tức chạy tới, lo lắng nói: "Tam tỷ, sao tỷ lại tới đây?1"
Tam tỷ đã có hài tử, sao vẫn còn chạy lung tung?!
"Tại sao tỷ không thể tới? Hôm nay còn có binh lính nào phát sốt không? Tỷ đi xem."
"Đã không có, đều hạ sốt, chỉ có vài binh lính bị thương đặc biệt nghiêm trọng còn chưa tỉnh lại. Tam tỷ trở vê nghỉ ngơi một chút dil Nơi này có muội và cùng Phong đại ca rồi, còn có nhiều đại phu như vậy, đã đủ rồi!" Ôn Nhiên ngăn cản Ôn Noãn.
Ôn Noãn kéo tay nàng ra: "Được rồi, tỷ không có việc gì, để tỷ nhìn xem, chuẩn bị có chiến sự thì sẽ lại tiếp tục có binh lính bị thương, những binh lính bị thương này cần mau chóng dưỡng tốt!"
Nếu không thì mây tía sao có thể đủ dùng?
Ôn Nhiên làm sao cũng không ngăn được Ôn Noãn, Ôn Noãn trực tiếp vòng qua nàng, chữa thương cho binh lính bị trọng thương.
Vừa bận rộn là nguyên một buổi sáng không dừng lại.
Trần Hoan đã nhắc nhở Ôn Noãn ăn cơm trưa, nhắc nhở mười lần, chỉ lã Ôn Noãn chưa dùng xong mây tía, nàng cũng không quay đầu lại mà nói: "Chờ một chút."
Sau đó thu tay lại, tiếp tục đi va phía một binh lính.
Những thương binh đã tỉnh khác cũng khuyên Ôn Noãn đi dùng bữa trước.
Ôn Noãn cười nói không đói bụng.
Lúc này dùng xong mây tía, vừa lúc tranh thủ thời gian ăn cơm khôi phục trở lại.
Nạp Lan Cẩn Niên vừa bận rộn xong, đen mặt đi vào, đi đến bên người Ôn Noãn, giữ chặt tay nàng: "Đi ăn cơm trước!"
Ôn Noãn liếc hắn một cái: "Chờ một chút, một người cuối cùng!" Nạp Lan Cẩn Niên không nói hai lời, trực tiếp chặn ngang bế Ôn Noãn lên, nhanh chóng đi ra ngoài.
Ôn Noãn hoảng sợ, vội vàng ôm cổ hắn, nhỏ giọng nói: "Ta đi ăn cơm, chàng thả ta xuống dưới trước đi!"
Nạp Lan Cẩn Niên lại không để ý đếm nàng, bế nàng, đen mặt lập tức đi ra ngoài.
Các binh lính trong lêu ấm sợ tới mức không dám thở mạnh!
Ôn Noãn nhịn không được mà chôn đầu trong ngực hắn, người này!
Mất mặt muốn chết!
Nàng cũng không có mặt mũi gặp người khác!
Mấy ngày kế tiếp, Ôn Noãn vẫn đi chữa thương cho binh lính trong lều ấm, nhưng lo lắng Nạp Lan Cẩn Niên lại đây trực tiếp chặn ngang bế nàng đi, quá mất mặt, cho nên lúc Trần Hỉ nhắc nhở nàng đã đến giờ ăn cơm, nàng sẽ lập tức ngoan ngoãn trở về ăn cơm.
Mà hai ngày nay Trần Hoan và Trần Hỉ thật sự giống như hai đại hộ pháp vậy, không rời một tac ở bên người nàng, ngoài việc này ra, hai người giống như đồng hồ báo thức đã hẹn giờ, vừa đến thời gian là lập tức nhắc nhở Ôn Noãn nên làm gì, bận nửa canh giờ phải nghỉ ngơi ba mươi phút, không thể đứng vượt qua ba mươi phút, mỗi ngày phải ngủ trưa, buổi tối đến giờ nào phải lên giường ngủ, thậm chí ngay cả thời gian Ôn Noãn uống nước cũng có quy định!
Vừa đến giờ là lập tức đưa một ly nước cho nàng!
Làm Ôn Noãn cực kỳ bất đắc dĩI
May mắn, trải qua mấy ngày trị liệu, bây giờ tất cả binh lính bị thương cực kỳ nguy hiểm và bị thương nặng đã tốt hơn rất nhiêu, sẽ không có ai nguy hiểm tánh mạng, chỉ cần dưỡng khoảng mười ngày nửa tháng là có thể khỏi hẳn.