Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ ((Dịch Full)

Chương 2119 - Chương 2126: Dừng Lại

Chương 2126: Dừng Lại Chương 2126: Dừng LạiChương 2126: Dừng Lại

Đương nhiên Ôn Noãn biết giờ xuất phát của hắn, kháng nghị không có hiệu quả, nàng chỉ có thể gật đầu: "Đã biết, đi đi! Ta chờ chàng trở về là được! Ta giúp chàng mặc áo giáp."

Ôn Noãn làm bộ muốn rời giường, lại bị Nạp Lan Cẩn Niên đè trở về, bàn tay đặt lên bụng nàng: "Không cần, ngủ nhiều một chút có lợi cho đứa bé. Lại nói chờ thương binh trở lại thì nàng cũng càng có tinh lực cứu người hơn, có phải không?"

Ôn Noãn gật đầu: "Vậy được rồi!"

Thật ngoanl

Nạp Lan Cẩn Niên vừa lòng!

Rất thích dáng vẻ nàng ngoan ngoãn như vậy, dễ dỗ dành như vậy.

Hắn nhịn không được mà lại cúi đầu hôn cái miệng nhỏ của nàng, sau đó mới lưu luyến không rời nhanh chóng đứng lên, đi thay áo giáp, sau đó nhanh chóng mở cửa phòng, đi ra ngoài, cũng lập tức nhanh nhẹn thuận tay đóng cửa lại, miễn cho không khí lạnh chui vào trong, làm đông lạnh người trên đầu quả tim của hắn.

Trần Hoan và Trần Hi đã canh giữ bên ngoài cửa, hai người hành lễ với Nạp Lan Cẩn Niên.

"Chủ tử!"

Nạp Lan Cẩn Niên gật đầu: "Một tấc cũng không rời chăm sóc tốt cho Vương phi."

"Vâng!"

Nạp Lan Cẩn Niên nhanh chóng rời đi.

Hôm nay, Thất hoàng tử và thế tử An Thân Vương phân biệt dẫn theo sáu vạn binh lính đi đoạt lại huyện Vĩnh Bình và huyện Bắc Phong.

Nạp Lan Cẩn Niên thì mang theo một vạn tinh binh và tổng cộng một ngàn lang quân đi ve hướng huyện Vũ Dương, xuyên qua huyện Vũ Dương, vòng qua huyện bên cạnh huyện Bắc Phong, đi đến mai phục ở núi Thiên Hà, chặn đường rút lui khi quân địch Bắc Minh quốc thua trận chiến!

Sau khi Nạp Lan Cẩn Niên rời đi, Ôn Noãn nhắm mắt lại tiếp tục ngủ, chỉ là làm như thế nào cũng không ngủ được.

Nàng ở trên giường lăn lộn thật lâu, vẫn là nhịn không được mà rời giường, đi đến cửa thành tiễn đưa.

Ôn Noãn khoác áo choàng tuyết hồ, đi lên thành trì, nhìn đại quân dần dần đi xa, mắt cũng không chớp lấy một cái.

Nạp Lan Cẩn Niên đã sớm dẫn theo một vạn tinh binh thừa dịp bóng đêm xuất phát nên không có mặt ở trong đội ngũ này.

Bên ngoài tường thành có rất nhiều bá tánh đến tiễn đưa.

Bọn họ cũng nhìn theo đại quân đi xa thật lâu, không nỡ rời đi.

Những bá tánh này phần lớn đều là bá tánh của huyện Bắc Phong và huyện Vĩnh Bình, hiện tại đại quân xuất phát, là đi đoạt lại gia viên của bọn họi

Chờ ngày đại quân chiến thắng trở về, đó là ngày bọn họ trở về nhàiI

Không trung lại có tuyết rơi, từng bông tuyết trắng bay múa trên không trung, càng ngày càng có xu thế dày đặc hơn.

Trần Hoan nhịn không được mà nói với Ôn Noãn: "Vương phi, tuyết càng lúc càng lớn, chúng ta trở về đi!" On Noãn gật đầu: "Ừm."

Hai người một trước một sau che chở Ôn Noãn xuống thành trì, lên xe ngựa.

Tuy rằng là ngày có tuyết rơi, nhưng mà mấy ngày nay thành Vĩnh Định đã khôi phục vẻ náo nhiệt như ngày xưa.

Ba vạn đại quân Nạp Lan quốc bọn họ là có thể đối kháng với 30 vạn đại quân của quân địch, hiện tại viện binh của Nạp Lan quốc đã tới rồi, các bá tánh còn sợ cái gì!

Đương nhiên là sinh hoạt giống như ngày thường!

Các cửa hàng trên đường cái đều mở cửa, rất nhiều người bán rong cũng khiêng đòn gánh rao bán đủ loại hàng hóa trên phố.

Cho dù tuyết rơi cũng không ngăn cản được sự nhiệt tình của mọi người.

Ôn Noãn vén mành xe ngựa lên, nhìn ra bên ngoài, lúc đi ngang qua một cửa hàng đậu hủ thúi, Ôn Noãn ngửi được mùi chua chua thối thối trong không khí, không nhịn được mà nói: "Dừng lại!"

Trần Hoan nhìn theo ánh mắt của Ôn Noãn, nhìn thoáng qua bên ngoài, không khỏi hỏi: "Vương phi, ngài muốn ăn đậu hũ thối sao?"

Mấy thứ này không tốt cho đứa bé đúng không?

"Ừm. Đột nhiên muốn ăn."

Hạ Huyền lập tức từ từ ngừng xe ngựa.

Ôn Noãn nói với Trần Hoan: "Trần Hoan, ngươi đi xuống mua một phần đậu hũ thối, một cái bánh nướng và kẹo hồ lô kia, còn có đồ chơi làm bằng đường kia nữa, thêm dưa chuột muối chua, củ cải chua và 10 xiên thịt dê nướng.

Trân Hoan, Trần Hỉ và Hạ Huyền: "..."

Ôn Noãn điểm danh tất cả món ăn có trên đường phối

Có một số loại còn muốn hai phần!

Nhiều như vậy có thể ăn hết không?

Trân Hoan nhíu mày: "Vương phi, nhiều như vậy ngài có ăn hết không? Hay là lần này mua một hai loại, ngày mai nô tỳ lại mua những thứ khác cho ngài?"
Bình Luận (0)
Comment