Chương 2137: Ke Lua Đảo
Chương 2137: Ke Lua ĐảoChương 2137: Ke Lua Đảo
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng Nạp Lan Cẩn Niên đã tỉnh, hắn vẫn giống như ngày thường, nói khẽ với Ôn Noãn: "Ta rời giường đi tập thể dục buổi sáng, nàng tiếp tục ngủ nhé. Ngoan!"
Nói xong cúi đầu hôn lên trán Ôn Noãn.
Trong cơn mơ màng, Ôn Noãn biết hắn rời giường, đây đúng là thời gian mỗi ngày hắn rời giường.
Ôn Noãn trở mình tiếp tục ngủ.
Hiện tại nàng có chút thích ăn ngon và thích ngủ.
Nạp Lan Cẩn Niên rửa mặt chải đầu xong liên ra khỏi phòng.
Thư phòng
Trân Hoan, Trân Hỉ, Hạ Huyền quỳ thành một hàng.
Nạp Lan Cẩn Niên lạnh lùng nhìn bọn họ: "Nói đi!"
Trân Hoan là người đầu tiên lên tiếng: "Nô tỳ đáng chết, không có bảo vệ tốt quận chúa..."
Trân Hoan nói ra toàn bộ mọi chuyện.
Nghe Trần Hoan nói xong, trong mắt Nạp Lan Cẩn Niên lập tức quay cuồng lệ khí, cả người phát ra sát ý làm người khác hận không thể tránh né ra ba métI
Chảy máu?
Con của hắn cùng tiểu nha đầu thế nhưng bị người kia đánh tới chảy máu!
Tuy rằng nàng nói không sao, kiên quyết không mời đại phu, nhưng mà...
Chỉ có Nạp Lan Cẩn Niên mới biết được, nếu không phải Ôn Noãn trời sinh tự mang phúc khí, có mây tía bảo vệ thì con của bọn họ sẽ thật sự không col
Lúc này, mắt Nạp Lan Cẩn Niên đỏ bừng, lặng lẽ ngồi đó không nói gì, không khí xung quanh hắn như đông cứng lại.
Trần Hoan và những người khác cảm nhận được sự im lặng trước khi giông bão tiến tới!
Bọn họ sợ tới mức không dám thở một hơi!
Một lúc sau,
"Lục soát!" Nạp Lan Cẩn Niên lạnh lùng phun ra một chữ.
Giọng nói lạnh lùng, nhẹ như bông!
Ba người đang quỳ trên mặt đất toàn thân run lên, cảm giác được khí thế lạnh băng che trời lấp đất nện xuống!
"Vâng!" Ba người đồng thanh nói.
"Đợi sau khi giải quyết xong chuyện này, các ngươi tự đi nhận phạt đi!"
"Vâng!" Ba người không chút do dự đồng ý.
Thành trì đã bị phong tỏa, không ai được phép ra vào!
Binh lính không phát hiện có người xông ra ngoài, cho nên Hồ trưởng lão nhất định vẫn còn ở lại trong thành!
Hồ trưởng lão có võ công cao cường, binh lính không tìm được ông ta cũng không có gì lại
Ngay cả khi tìm thấy, cũng không có binh lính nào trong thành là đối thủ của ông ta.
Nhưng, Nạp Lan Cẩn Niên đã trở lại! -
Khi Nạp Lan Cẩn Niên trở lại trong phòng, Ôn Noãn vừa mới tỉnh ngủ, còn có chút mơ mơ màng màng, nàng mở mắt ra, ôm chăn ăn va trên giường, khuôn mặt xinh đẹp của nàng cọ vào chiếc chăn màu đỏ, ánh mắt ngơ ngác, không biết đang nghĩ gì.
Bộ dáng thật xinh đẹp.
Nạp Lan Cẩn Niên thu lại sát khí cuộn trào trong đôi mắt, lập tức dâng lên một ý cười dịu dàng.
Hơi thở lạnh lẽo trên người cũng biến mất.
Hắn đi đến bên giường ngôi xuống: "Day rồi sao."
Nói xong cúi người đè xuống, không cho Ôn Noãn có cơ hội nói chuyện.
Đó là một câu trân thuật, không phải là một câu hỏi.
Mãi cho đến khi hô hấp của hai người trở nên có chút hỗn loạn, Nạp Lan Cẩm Niên lo lắng nếu tiếp tục thì mình sẽ mất khống chế nên mới dừng lại.
Trán hai người áp vào nhau, Nạp Lan Cẩn Niên đặt tay bên người nàng, không để trọng lượng cơ thể mình đè lên người nàng, hắn cúi đầu nhẹ nhàng mổ vào cái miệng hơi sưng đỏ ướt át kia, dịu dàng nói: "Kẻ lừa đảo!"
Ôn Noãn ngẩn ra, kẻ lừa đảo là cái quỷ gì?
Sau đó nghĩ đến cái gì, có lẽ hắn đã biết mọi chuyện!
Ôn Noãn vươn hai tay ôm cổ hắn, kéo hắn xuống, sau đó xoay người đè người nào đó ở dưới thân: "Ta không lừa chàng, bọn họ không biết nhưng ta biết, không sao đâu!"
Nạp Lan Cẩn Niên thấy vậy thì hoảng sợ, theo bản năng ôm lấy eo thon của nàng, thân thể nghiêng sang một bên, cẩn thận đặt nàng lên giường, ôm nàng, không cho nàng bị đè vào bụng.
"Đừng đùa, cẩn thận một chút." Hắn đưa tay đặt lên bụng nàng xoa nhẹ, giống như đang trấn an.
Ôn Noãn bị bộ dáng thật cẩn thận của hắn chọc cười, dù sao cũng là lần đầu tiên làm cha: "Không yếu ớt như vậy đâu."
"Ngày hôm qua, đau không?" Ngón tay Nạp Lan Cẩn Niên nhẹ nhàng cọ xát bụng nhỏ của nàng, giống như trấn an nhóc con ở bên trong qua bụng.
Đều chảy máu rồi, nhất định rất đau phải không?
Ôn Noãn lắc đầu: "Không đau, không phải chàng không biết ta có mây tía."
Đương nhiên đau, chỉ là nói cho hắn thì hắn sẽ càng đau lòng tự trách mà thôi.
"Sau này ta sẽ luôn mang theo nàng bên người”.
Chẳng sợ lên chiến trường!
Cũng phải đặt nàng ở trong tâm mắt của hắn.
Nơi hắn đưa tay là có thể với đến.
Ôn Noãn nghĩ đến cái gì, cười nói: "Chàng giữ lời hứa nhé! Nếu như lần sau lên chiến trường mà ta sắp sinh thì chàng nhớ rõ cũng phải mang theo ta bên người!"
Nạp Lan Cẩn Niên nhéo nhéo mũi nhỏ của nàng: "Ừ, mặc kệ như thế nào đều mang nàng ở bên cạnh!"
Nếu như nàng sinh, hắn nhất định phải canh giữ ở bên cạnh nàng.
Chẳng sợ mất một tòa thành trì!
Mất thành trì, hắn có thể đánh lại ngàn ngàn vạn tòa trở về.
Nhưng nếu nàng và đứa nhỏ xảy ra chuyện, hắn không biết phải làm sao bây giời
Hắn không bao giờ muốn trải qua sự hoảng loạn và sợ hãi đột ngột đó một lần nữal Lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên: "Chủ tử, Vương phi, dùng bữa."