Chương 2140: Hắn Không Biết Xấu Hổ Sao?
Chương 2140: Hắn Không Biết Xấu Hổ Sao?Chương 2140: Hắn Không Biết Xấu Hổ Sao?
Các bá tánh ở bên cạnh nghe được lời này thì đều nổi giận!
"Ngươi nói cái gì vậy, Cẩn Vương phi là bị thương nên Cẩn Vương mới ôm nàng! Không nghe nói đêm qua có thích khách tấn công Cẩn Vương phi sao?"
"Ta thấy ngươi mới là đồ già cả cổ hủ! Cẩn Vương phi là tướng quân, đại quân chiến thắng trở về, nàng tới chào đón thì có gì không đúng chứ? Hơn nữa hiện tại tên thích khách kia còn đang ở trong thành chưa đi! Lỡ như chúng ta đều chạy tới hoan nghênh đại quân, thích khách chạy tới ám sát Cẩn Vương phi thì làm sao bây giờ?"
"Đúng vậy. Người ta là vợ chồng, Vương phi bị thương, Cẩn Vương ôm nàng tới nghênh đón đại quân trở về thì có vấn đề gì chứ? Cẩn Vương phi đã bị thương mà vẫn tới hoan nghênh đại quân trở về, đó là trong lòng có bá tánh! Ngươi không biết Cẩn Vương phi lúc trước vì cứu mạng binh lính mà bốn ngày bốn đêm không ngủ không nghỉ chữa thương cho binh lính, làm xong thì trực tiếp hôn mê sao! Khi đó cũng là Cẩn Vương ôm nàng trở vềI Làm sao vậy!"
"Cẩn Vương ôm Cẩn Vương phi thì làm sao chứ! Cho dù Cẩn Vương phi không bị thương, Cẩn Vương ôm nàng tới hoan nghênh đại quân thì có vấn đề gì sao? Cẩn Vương phi là Bồ Tát sống của binh lính! Nàng đã cứu không biết bao nhiêu người! Nếu không phải nàng bảo vệ thành trì thì lúc này ngươi còn có thể đứng ở đây nói không có thể thống gì đó sao?"
"Đại quân chiến thắng trở về, lần này không biết sẽ có bao nhiêu binh lính bị thương! Cẩn Vương phi đóng góp một phần sức lực là có thể cứu thêm một người! Cẩn Vương ôm nàng tới thì làm sao vậy! Sao ngươi lại cổ hủ như vậy! Không biết tốt xấu, ai làm vợ của ngươi cũng thật quá xui xẻo!"
"Ha hả, lão phu cổ hủ, các ngươi nói đúng, các ngươi nói đúng!" Đối mặt với mọi người chỉ vào cái mũi mắng, lão thư sinh kia rụt đầu lại, cười ha hả nói.
Ông ta không ngờ mình chỉ nói một câu mà làm nhiều người đứng ra giữ gìn vị Cẩn Vương phi kia như vậy, còn chỉ trích chính mình.
Quả nhiên, tiện dân hạ đẳng chính là tiện nhân hạ đẳng, chuyện đồi phong bại tục như vậy cũng xem là chuyện đương nhiên!
Lo lắng khiến cho binh lính chú ý nên ông ta lặng lẽ đi đến nơi khác.
Nạp Lan Cẩn Niên ôm Ôn Noãn, khóe mắt liếc sang lão thư sinh kia một cái, sau đó nhìn thoáng qua Hạ Huyền đi sau mình.
Hạ Huyền lập tức hiểu ý.
Nghe mọi người nói, Ôn Noãn không khỏi vùi mặt vào trong ngực Nạp Lan Cẩn Niên, thậm chí còn kéo chiếc mũ choàng lớn lên che cả đầu.
Không còn mặt mũi gặp người!
Người này nhất định là đang cố ý!
Chỉ bởi vì là nàng đề nghị muốn hắn ôm mình ra ngoài!
Cho nên hắn mới hoàn toàn ôm như vậy!
Trước mặt bao nhiêu người và mấy trăm vạn đại quân lại ôm mình đứng trên tường thành, nghênh đón đại quân chiến thắng trở vê!
Hắn không biết xấu hổ sao?
Bên trên tường thành, gió lạnh thấu xương!
Nạp Lan Cẩn Niên cúi đầu liếc nhìn tiểu vương phi đang trốn dưới mũ: 'Không phải nói muốn xem đại quân chiến thắng trở va sao? Che như vậy có thể nhìn thấy không?" Ôn Noãn duỗi tay véo véo thịt bên hông hắn: "Xem cái quỷ! Mau đặt ta xuống!"
Nạp Lan Cẩn Niên cười nói: "Là nàng kêu ta ôm mà. Hơn nữa nàng cũng không đi giày."
Nha đầu không nghe lời, phải dạy bảo nàng một chút!
Ôn Noãn: "..."
Lần đầu tiên Ôn Noãn có cảm giác bê cục đá đập vào chân mình!
Đúng là nàng bảo hắn ôm mình đi xeml
Nhưng nàng không có bảo hắn ôm chính mình đứng xeml
Hắn lại cố ý hiểu lầm ý của chính mình.
Lúc này, Tri phủ đại nhân Tống Quế Châu đã đi tới, cung kính hành lễ với hai người: "Hạ quan gặp qua Cẩn Vương, gặp qua Cẩn Vương phi!"
"Miễn lễ!" Nạp Lan Cẩn Niên nhàn nhạt nói.
Có người tới hành lễ với mình, trốn như vậy cũng quá thất lễ, Ôn Noãn xốc mũ lên, lộ ra khuôn mặt nhỏ, xấu hổ cười nói: "Tống đại nhân có lễ. Chân ta đang bị thương, không thể xuống đất đi lại. Ha hả."
Tống Quế Châu bị khuôn mặt nhỏ nhắn cực kỳ xinh đẹp lộ ra trong ngực Nạp Lan Cẩn Niên làm cho kinh ngạc, nhất thời quên mất phản ứng!
Tống Quế Châu đã từng nhìn thấy Ôn Noãn mặc áo giáp, oai phong lẫm liệt trên chiến trường, ra tay quyết liệt!
Nếu nàng không cởi áo giáp thì là cả người bê bết máu, trên mặt day mồ hôi và máu loãng, không ngủ không nghỉ, cứu trị binh lính bốn ngày bốn đêm!
Khi đó ông liên cảm thấy Cẩn Vương phi rất đẹp, rất lạnh lùng, rất mạnh mẽ, rất cứng cỏi, khí chất khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Lúc này, Ôn Noãn trốn trong lòng Nạp Lan Cẩn Niên, vén chiếc mũ lông hồng, lộ ra khuôn mặt thanh tú xinh đẹp, ngượng ngùng cười nói.
Ông ấy dường như thấy một tiên tử rơi vào thế gian, nghịch ngợm trốn đi, trong lúc vô ý bị người phát hiện!
Xinh đẹp không giống như người phàm!
Làm ông trực tiếp xem tới trợn tròn mắt!
Nạp Lan Cẩn Niên đen mặt, rất muốn đá hắn xuống tường thành.
Hắn ho một tiếng thật mạnh: "KhulIII"
Nếu không phải đôi tay đang ôm tiểu nha đầu thì hắn đã lấy mũ choàng áo che kín mặt Ôn Noãn rồi!
Lão già này nhìn cái gì mà nhìn!
Tống Quế Châu bị tiếng khụ này làm cho tỉnh táo, mặt già đỏ lên, vội nói: "Chan của Cẩn Vương phi đang bị thương mà cũng tới hoan nghênh đại quân trở vê, quan tâm đến sự an nguy của binh lính, thật sự làm hạ quan kính nể."
Ông ấy đã một đống tuổi, thế mà còn bị một tiểu cô nương xinh đẹp làm cho thất thần!
Ông ấy cũng thấy xấu hổi