Chương 2142: Quá Soái
Chương 2142: Quá SoáiChương 2142: Quá Soái
Nạp Lan Cẩn Niên căn bản là không có cho ông ta có cơ hội thở dốc, ông ta còn chưa kịp nói xong, một chưởng không trúng thì lại đánh tiếp thêm một chưởng nữa!
Một chưởng này trực tiếp đánh vào ngực của ông tal
Hồ trưởng lão phun ra một ngụm máu rồi bay ra ngoài!
Nạp Lan Cẩn Niên xoay người một cái đi tới phía sau ông ta, né tránh máu mà ông ta phun ra.
Hắn mím đôi môi mỏng lại, đáy mắt quay cuồng sát ý đặc sệt, đánh ra từng chưởng một, tốc độ kia nhanh tới nỗi người khác không nhìn ra được hắn đã đánh bao nhiêu chưởng!
Cuối cùng thân thể của Hồ trưởng lão bay ra ngoài mấy chục mét rồi ngã xuống thật mạnh!
Lúc này Hồ trưởng lão đã không thể động đậy được nữa.
Giải quyết Hồ trưởng lão xong, Nạp Lan Cẩn Niên lại đi đối phó với mấy người đang dây dưa với Hạ Huyền.
Tất cả chuyện này xảy ra cực kỳ nhanh chóng, mọi người còn chưa kịp phản ứng.
Mười vạn đại quân vẫn còn quỳ trên mặt đất chưa đứng lên!
Nạp Lan Cẩn Niên giải quyết xong mấy người kia liền nói với Hạ Huyền: "Đưa người tới Bắc Minh quốc, cẩn thận một chút, đừng để mất".
Làm những người đó nhìn xem, ai dám tính kế nha đầu của hắn, dám làm tổn thương thê tử và nữ nhi của hắn thì sẽ có kết cục gì!
Không sợ chết thì cứ tới đây!
"Vâng!" Hạ Huyền cung kính trả lời.
Trong lòng hắn lúc này đang cực kỳ khiếp sợ.
Hắn vẫn luôn biết mấy năm nay võ công của chủ tử đã sâu không lường được, nhưng lại không ngờ chủ tử có thể đánh bại ông lão tóc trắng kia trong thời gian ngắn như vậy!
Nạp Lan Cẩn Niên thả người trực tiếp bay lên trên tường thành cao mấy chục mét.
Ôn Noãn đâu thể ngồi yên được nữa, mục đích của việc mở cửa thành nghênh đón đại quân chính là để dẫn ông lão tóc trắng kia ral
Lúc Nạp Lan Cẩn Niên nhảy xuống thì nàng đã trực tiếp đứng ở trên ghế dựa nhìn tình hình đánh nhau phía dưới.
Giờ phút này thấy Nạp Lan Cẩn Niên bay tới, trong mắt nàng tràn đầy ngôi sao, giang hai tay ra trực tiếp nhào tới ôm lấy người nam nhân trước mặt mình: "Quá soái!"
Vốn dĩ Ôn Noãn cảm thấy võ công của mình và Nạp Lan Cẩn Niên sàn sàn như nhau, nhưng tới hiện tại Ôn Noãn mới biết được là kém quá xal
Trái tim của Nạp Lan Cẩn Niên thiếu chút nữa đã bị động tác của Ôn Noãn làm sợ tới nhảy ra khỏi lồng ngực!
Hắn vội ôm lấy nàng, tránh đi bụng của nàng: "Cẩn thận một chút!"
Nàng không biết mình vừa mới bị động thai khí không lâu sao?
Làm ra động tác lớn như vậy là muốn hù chết hắn hay saol
Phía dưới tường thành, Thất hoàng tử vay lá cờ, ý bảo mọi người giải tán.
Đại quân chậm rãi giải tán, trở về chỗ đóng quân lâm thời nghỉ ngơi.
Các binh lính bị thương thì bị đưa tới lều ấm. .... Bắc Minh quốc
Quốc quân Bắc Minh nhìn thi thể Hồ trưởng lão trước mặt, lại nhìn lá thư trong tay, tức giận đến mức cả người cả người phát run!
"Phế vật! Phế vật! Toàn bộ đều là phế vật!"
30 vạn đại quân!
Thế mà lại bị quân địch tiêu diệt toàn bộ như vậy!
Đây chính là một phần ba binh lực của Bắc Minh quốc bọn họ đấy!
Còn có, cao thủ giỏi nhất của Bắc Minh quốc đi giết một nữ tử nhỏ bé, thế mà lại bị người ta suốt đêm đưa thi thể tới trước cửa cung cũng không có người biết, phải tới ngày hôm sau mới phát hiện!
Sỉ nhục!
Vô cùng nhục nhãi
Đây quả thực chính là vứt mặt mũi của ông ta ở trên đất mà dam đạp!
Hay cho một Nạp Lan Cẩn Niên!
Hay cho một Tuệ An quận chúal
Hay cho một Nạp Lan quốc!
Ông ta không tin không diệt được bọn hol
Cho rằng tiêu diệt được 30 vạn đại quân của Bắc Minh quốc liền bẻ gấy được cánh của Bắc Minh quốc bọn họ sao?
Bắc Minh quốc cái gì cũng có nhiều, nhiêu nhất chính là người!
"Người tới! Truyền lệnh xuống, bảo Âu Dương tướng quân tới gặp trẫm!"
Ông ta muốn tấn công Nạp Lan quốc!
Ông ta muốn hạ chiến thư!
Trước khi sang năm mới, ông ta nhất định phải công phá ba tòa thành trì của Nạp Lan quốc, nhất định phải trả lại sự xỉ nhục ngày hôm nay!
Ngày hôm sau có một đội ngũ mười vạn đại quân đi tới biên cảnh Nạp Lan quốc.
Qua hai ngày, Bắc Minh quốc bắt đầu trưng binh, từng nhà đều phải có một nam đinh đi tham gia quân ngũ.
Lại qua hai ngày, Bắc Minh quốc công bố năm sau sẽ thu thuế cao hơn một phần mười, nhất thời khiến cho các tiếng oán than của các bá tánh dậy đất.
Có một số người đi tới nha môn kháng nghị nhưng đều bị bắt lại, nên các bá tánh giận mà không dám nói gì.