Chương 2145: Sưu Cao Thuế Nặng
Chương 2145: Sưu Cao Thuế NặngChương 2145: Sưu Cao Thuế Nặng
Không kiếm được quá nhiều bạc, đương nhiên là mục đích cũng không phải kiếm bạc, mà là tích trữ lương thực.
Cho nên quần thể khách hàng rất rõ ràng, đó là bình dân.
Không chỉ là ở huyện Bắc Phong, còn có vài huyện đều có một tiệm gạo buôn quá không quá tốt cũng không quá tệ như thế này, mục đích chính là có thể thu mua lương thực một cách quang minh chính đại.
Tuy rằng không dám thu mua quá nhiều, hơn nữa còn phải bán đi một phần, nhưng sau mấy năm cũng đã âm thâm tích trữ được không ít lương thực, cũng đủ cho mười vạn đại quân ăn trong vòng một tháng ở Bắc Minh quốc.
Nhưng cũng chỉ là một tháng mà thôi, vẫn còn thiếu rất nhiều!
Trong lòng hắn đang sốt ruột, không biết làm như thế nào để có thể thu mua nhiều lương thực hơn, hiện tại thuế má ở Bắc Minh quốc gia tăng, hơn nữa quan phủ quản lý lương thực càng thêm nghiêm khắc, muốn tích trữ nhiều lương thực rất khó, cực kỳ khó, cũng phải tốn càng nhiều bạc hơn.
Nạp Lan Cẩn Niên mở miệng nói: "Bắt đầu từ ngày mai, ngươi thả ra tiếng gió nói trong tay chúng ta có một lượng hạt giống lương thực có sản lượng ngàn cân một mẫu muốn bán.
Lữ Thụ nghe vậy thì hơi sửng sốt, có một lượng hạt giống lương thực có sản lượng ngàn cân một mẫu muốn bán?
Lữ Thụ cho rằng mình nghe lầm rồi.
Hoặc là Nạp Lan Cẩn Niên nói sai rồi.
Nạp Lan Cẩn Niên tiếp tục nói: "Không phải bán lấy bạc, mà là dùng để đổi lương thực. Một cân hạt giống đổi lấy hai trăm cân lương thực. Nếu như đổi bạc thì một cân hạt giống lương thực đòi mười lượng bạc. Ngươi rải rác một ít tin tức ra ngoài, việc này phải làm thật kín đáo, lén lút làm."
Chỉ có làm lén lút và thật cẩn thận thì mới có thể tiêu trừ hoài nghi của quốc quân Bắc Minh.
Lữ Thụ xác định chính mình không có nghe lầm, tâm tư hắn xoay chuyển, rất nhanh đã nghĩ ra được lợi ích trong đó.
Hắn kích động nói: "Chủ tử yên tâm! Thuộc hạ nhất định sẽ làm thật thỏa thỏa!"
Ôn Noãn muốn nghe phương pháp của Lữ Thụ, liền nói: "Lần này chúng ta mang theo 500 cân hạt giống lương thực tới đây, ngươi cảm thấy nên đổi thành lương thực như thế nào thì sẽ an toàn".
500 cân hạt giống lương thực có thể đổi lấy mười vạn cân lương thực.
Tuy rằng mười vạn cân lương thực chỉ đủ cho mười vạn đại quân ăn trong năm ngày.
Nhưng mà năm ngày cũng đủ để quyết định sự thắng lợi của một cuộc chiến.
Lữ Thụ ngẫm nghĩ liền nói: "Gần đây ta sẽ thả ra một chút tiếng gió trước mặt khách quen đã"
Lữ Thụ nói ra biện pháp của mình.
Ôn Noãn gật đầu: "Biện pháp này không tồi!"
Việc đổi lương thực được tiến hành đâu vào đấy.
Ngày hôm sau chạng vạng Lữ Thụ mới trở về, thuận tiện mang về một tin tức.
Trong phòng
Ôn Noãn và Nạp Lan Cẩn Niên đều cầm một khối ngọc thạch để điêu khắc. Lữ Thụ hành lễ với Ôn Noãn và Nạp Lan Cẩn Niên: "Chủ tử, Vương phi."
Ôn Noãn ngẩng đầu nhìn về phía hắn, cười nói: "Lữ Thụ, cuối cùng ngươi đã trở lại, tối hôm qua nương tử của ngươi lo lắng đến mức cả một đêm đều không ngủ được”.
Lữ Thụ đỏ mặt lên.
Hiện tại lương thực bị quản lý rất nghiêm khắc, hắn phải trộm vận chuyển nhiều lương thực như thế đúng là sẽ khiến nương tử lo lắng.
Nạp Lan Cẩn Niên nhìn hắn một cái, lạnh nhạt hỏi một câu: "Moi chuyện đã làm thỏa đáng chưa?"
Lữ Thụ nghiêm mặt: "Bam chủ tử, mọi chuyện đã làm thỏa đáng. Tất cả lương thực đều thu được, hơn nữa đã chuyển tới một chỗ an toàn ở ngoài thành".
Nạp Lan Cẩn Niên gật đầu: "Đi xuống nghỉ ngơi đi!"
Lữ Thụ lại không đi xuống, chắp tay nói: "Chủ tử, lúc ta trở về vừa lúc thấy nha môn dán bố cáo, huyện An Phong lại phảit trưng thu thuế mái Lý do trưng thu thuế má lần này thuế bảo vệ. Lúc hai quân giao chiến, chỉ có người giao thuế thì mới được ở lại bên trong thành”.
"Tăng thu bao nhiêu?" Ôn Noãn không ngoài ý muốn chút nào hỏi.
Chẳng qua là thuế bảo vệ?
Việc này có khác gì mấy người xã hội đen thu phí bảo kê ở hiện đại chứ?
"Các bá tánh bình thường, mỗi người trưng thu hai cân lương thực, địa chủ và thương hộ thì mỗi hộ trưng thu một ngàn cân. Ngoài ra có mười phú thương và đại địa chủ cần phải nộp một vạn cân!"
Sưu cao thuế nặng!
Điều này sẽ khiến cho dân chúng phẫn nộ.
"Tình huống bên ngoài thế nào?" Nạp Lan Cẩn Niên hỏi.
Lữ Thụ: "Các bá tánh nhìn thấy bố cáo thì bàn cãi âm ï! Có một số người còn kêu khóc trong nhà đã không còn lương thực, làm gì có nhiều lương thực để nộp lên trên như thế”.