Chương 2146: Đội Quân Bất Khả Chiến Bai
Chương 2146: Đội Quân Bất Khả Chiến BaiChương 2146: Đội Quân Bất Khả Chiến Bai
Nói đến chuyện này, Lữ Thụ có rất nhiều oán hận, hắn tiếp tục nói: "Không chỉ dân chúng nghèo khổ có ý kiến, những thương hộ cùng đại địa chủ cũng có ý kiến. Vốn dĩ ngày thường bọn họ cũng đã giao không ít sưu cao thuế nặng cho triều đình. Lần này bọn họ nghe nói có chiến sự, đã có rất nhiều thương gia chủ động quyên không ít, sau đó đột nhiên lại tăng thu nhập thuế má, mỗi tháng đều phải giao nhiêu hơn mấy lượng bạc. Hiện tại loạn thế nên việc làm ăn cũng không tốt lắm! Mỗi tháng giao nhiều hơn mấy lượng bạc đã là quá sức! Sau đó, hiện tại đột nhiên lại muốn giao nhiều hơn một vạn cân lương thực! Giống như tiệm gạo có quy mô của chúng ta, tự dưng phải giao nhiều hơn một vạn cân lương thực lên cũng là tổn thương nguyên khí! Mọi người không có ý kiến mới là lại"
Lữ Thụ nghĩ đến lại phải giao một vạn cân lương thực cho địch quốc, trong lòng hắn cũng không chấp nhận được.
Năm nay cả trước cả sau, hắn đã nộp lên trên một trăm lượng bạc, ba vạn cân lương thực rồi!
Những số bạc này vẫn là cho quân địch, hắn có thể không thấy khó chịu trong lòng chắc?
Nạp Lan Cẩn Niên: "Lần này đúng là huyện lệnh của huyện An Phong đã làm quá mức. Đây cũng là cơ hội cho chúng ta."
Ở ngay lúc này Bắc Minh quốc làm ra một chuyện lớn như vậy, khiến cho dân chúng nổi giận. Tất nhiên là Nạp Lan Cẩn Niên sẽ không bỏ qua cơ hội lần này.
Hắn lại dặn dò Lữ Thụ nên làm như thế nào tiếp theo, sáng tạo hết tất cả điều kiện có lợi để nghênh đón đại quân đến.
Đợi cho Nạp Lan Cẩn Niên chỉ đạo xong, Lữ Thụ liền cung kính hành lễ lui ra.
Sau khi Lữ Thụ lui ra, Ôn Noãn mới hỏi: "Vào đêm nay sao?"
Tuy rằng lời này không đầu không đuôi, nhưng mà Nạp Lan Cẩn Niên vẫn nghe hiểu.
"Ừ, vào đêm nay."
Hôm nay, mười vạn đại quân của Bắc Minh quốc đã tới gần huyện An Phong. Quân lính của hắn sẽ đi đường vòng mai phục tại Thiên Hà sơn, chờ đợi để cướp lương thực của bọn họ.
Binh mã chưa động, lương thảo đi trước, đây là quy củ hành quân từ xưa đến nay.
"Đêm nay chàng có muốn qua đó nhìn xem không?" Ôn Noãn hỏi.
Dù sao thì chiến sự này lại là một trận chiến sự lấy ít thắng nhiều.
Cuộc chiến đấu như vậy, chỉ cần hơi có sai lầm một cái là toàn quân sẽ bị diệt.
Từ trước đến nay Nạp Lan Cẩn Niên đều xem tính mạng của mỗi một binh sĩ quan trọng như tính mạng của mình.
Mỗi một trận chiến sự, hắn đều suy xét nhiều nhất chính là làm như thế nào để giữ được càng nhiều tính mạng của binh lính hơn.
"Không cần." Sao Nạp Lan Cẩn Niên có thể yên tâm để một mình Ôn Noãn lưu tại trong thành trì quân địch được.
"Ta có thể đi cùng chàng. Con của chúng ta rất ngoan! Yên tâm đi, cho dù lên chiến trường giết địch thì cũng sẽ không có chuyện gì." Ôn Noãn biết hắn không yên lòng về mình.
Nàng không khỏi sờ bụng mình, đứa nhỏ này thật sự biết chọn thời gian tới!
Cũng không biết có phải ông trời phái tới trợ giúp gian tế hay không.
Quả thật là hạn chế sự tự do của hai người bọn họ.
Nhưng mà thật sự rất ngoan, ngoài việc ăn nhiều, ngủ nhiều thì đều không có phản ứng gì khác. Nạp Lan Cẩn Niên nhéo giữa mày, tiểu nha đầu không hề có một chút tự giác về việc mình là người đang mang thai, có nữ tử nào vào lúc mang thai mà còn muốn lên chiến trường không?
"Nàng không cần nghĩ, bổn vương không cho phép! Lại nói, nếu đêm nay chiến đấu mà không ứng phó được thì Nạp Lan quốc chúng ta cũng không cần đánh nữa!"
Dù sao thì so ve nhân số binh lính, Nạp Lan quốc ít hơn Bắc Minh quốc mấy chục vạn, lại nói hiện tại Nạp Lan quốc phải đối địch với tứ quốc, binh lực đã phân tán đến khắp nơi.
Nói cách khác, trong tương lai rất dài, Nạp Lan quốc đều chỉ có thể đánh theo chiến thuật lấy ít thắng nhiều!
Nhưng mà, Nạp Lan Cẩn Niên vẫn có một ít tự tin đối với chiến sự đêm nay.
Tuy rằng không thể tiêu diệt mười vạn đại quân của quân địch, nhưng mà vẫn có thể làm cho quân địch bị thiệt hại hai ba vạn.
Mục đích của hắn cũng chỉ là khiến quân địch bị thiệt hại hai ba vạn người, tiêu diệt sĩ khí của đối phương trước một bước mà thôi!
Để quân địch Bắc Minh quốc có một loại ảo giác, cho dù bọn họ dùng cái chiến thuật gì, bày cái trận pháp gì thì Nạp Lan quốc bọn họ vẫn có thể xuyên qua, hơn nữa ngược lại còn đánh cho bọn họ tới mức quân lính tan rãi
Hắn muốn tạo ra một đội quân bất khả chiến bại cho Nạp Lan quốc!
Khiến kẻ địch nghe tiếng mà sợ vỡ mật!
Ôn Noãn thấy vậy, cũng không nói cái gì nữa, ừ, nàng lại mệt nhọc, vẫn nên ngủ một giấc, nuôi dưỡng tinh thần, chuẩn bị chữa thương cho binh lính thôi!
Trận chiến đêm nay cũng không biết có binh lính bị thương hay không, cho dù không có, ngày mai đã phải công thành, như vậy nhất định sẽ có binh lính bị thương.
Hôm nay nàng đã dùng hết mây tía rồi, cho nên cần phải nhanh chóng khôi phục.
Vì thế Ôn Noãn nói với Nạp Lan Cẩn Niên một tiếng, sau đó lại quay về giường ngủ.
Nạp Lan Cẩn Niên đặt lò than ở mép giường, đẩy hé cửa sổ ra, để Ôn Noãn cảm thấy ấm áp khi ngủ một chút.
Làm xong tất cả rồi thì hắn mới trở lại bàn sách một lần nữa rồi nhìn chằm chằm vào bản đồ.