Chuong 2156: Thu 2
Chuong 2156: Thu 2Chuong 2156: Thu 2
"Vâng!" Dương Nguyệt Nhi nhẹ nhàng đáp.
"Đi thôi!" Ôn Noãn nói với Thất hoàng tử, sau đó lại nói với Dương Nguyệt Nhi: 'Dương cô nương cũng quay về nghỉ ngơi đi! Cô bầu bạn với Thái Hậu cũng vất vả rồi."
"Vương phi nói quá lời, có thể bầu bạn với Thái Hậu là phúc khí của dân nữ, không vất vả."
Ôn Noãn gật đầu, sau đó liền đi cùng với Thất hoàng tử đến xem các binh lính huấn luyện.
Sau khi Thất hoàng tử và Ôn Noãn đã đi xa, Thất hoàng tử mới nói: "Dương cô nương thoạt nhìn trông có vẻ an phận thủ thường, suốt ngày không ở trong lều của mình thì cũng là đi đến chỗ của Thái Hậu, hẳn không có vấn đề gì đúng không!"
Ôn Noãn: "Có vấn đề hay không, qua đêm nay sẽ biết."
Hôm qua nàng cố ý làm rơi sơ đồ vận chuyển lương thực đường bộ ở trước mặt nàng, chủ yếu là muốn thử lòng nàng.
Thất hoàng tử gật đầu: "Nếu có vấn đề thật, vậy đúng là tìm chết! Thập Thất hoàng thẩm, trước khi xác định nàng ta thật sự có vấn đề gì hay không, hoàng thẩm đừng tiếp xúc với nàng ta quá nhiều."
Thất hoàng tử biết, có quá nhiêu người muốn cướp lấy mạng sống của đứa bé trong bụng Thập Thất hoàng thẩm.
Ôn Noãn trừng mắt nhìn hắn một cái: "Không cần phải lo cho ta, ngươi vẫn nên lo cho bản thân mình đi! Người ta nói yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, đừng để bị mê hoặc, dễ bị lật thuyền trong mương!"
Thất hoàng tử cười: "Sao có thể? Thế gian này có bao nhiêu mỹ nhân mà ta chưa từng gặp qua? Bên người ta còn có hai đại mỹ nhân là Hoàng tổ mẫu và Thập Thất hoàng thẩm đấy! Sao nàng ta có thể mê hoặc được tai"
Ôn Noãn hừ lạnh một tiếng: "Tốt nhất là như thế! Nam nhân té ngã trên người của nữ tử, vậy thì sẽ bị dạy dỗ rất thảm! Cái giá phải trả cũng vô cùng lớn!"
"Ta biết, sẽ không như thế, ta là loại người háo sắc như vậy sao? Ta cũng không ngu ngốc như thết" Lời này Thập Thất hoàng thúc đã nói qua, Thất hoàng tử nhanh chóng nói sang chuyện khác, hỏi Ôn Noãn mấy vấn đề về luyện võ và binh pháp.
Ôn Noãn tinh tế giải thích cho hắn.
Đêm tối, trời đông giá rét còn chưa qua đi, đêm nay, gió bắc vẫn gào thét như cũ.
Trời tờ mờ sáng.
Quân doanh lấp lánh vô số ánh sao.
Nạp Lan Cẩn Niên dẫn đầu một đội lương thực quay về.
Từng xe từng xe lương thực, được vận chuyển đến quân doanh.
Ôn Noãn ngủ mơ mơ màng màng, rồi lại bị một số tiếng ồn ào đánh thức.
Nàng nghĩ đến điều gì đó liền giật mình ngồi dậy.
Trân Hoan canh giữ ở một bên lập tức báo: "Vương phi đừng vội, Vương gia đã về rồi. Còn chưa tới, nhưng hình như mọi người đang đi sang đó nghênh đón!"
Ôn Noãn không khỏi nói: "Đã vận chuyển lương thực an toàn quay về rồi sao?"
"Hẳn là thế, Trần Hi đã đi ra ngoài xem thử. Vương phi cứ ngủ tiếp đi!" Lúc nấy nàng đứng ở ngoài lều lớn nhìn thoáng qua từ xa, thấy từng xe từng xe lương thực. Ôn Noãn nhẹ nhõm hẳn, nàng trực tiếp hất chăn ra: "Không ngủ, ta đi xem thử."
Trần Hoan lập tức lấy quần áo cho Ôn Noãn mặc.
Ôn Noãn mặc xong quần áo, vội vàng chạy ra.
Trân Hoan cầm thêm một chiếc áo choàng chạy theo sau.
Ôn Noãn mới đi được một đoạn cách lều lớn không xa, vừa hay nhìn thấy Thất hoàng tử bước ra.
"Thập Thất hoàng thúc và đội vận chuyển lương thực đã quay về!" Thất hoàng tử nhìn thấy Ôn Noãn thì vui vẻ nói.
Ôn Noãn gật đầu: "Đi, đi xem."
Trần Hoan nhanh chóng khoác áo choàng lên người Ôn Noãn: "Vương phi cứ ở chỗ này chờ xem! Vương gia cũng sắp tới rồi."
Thất hoàng tử nhớ đến cái gì đó cũng vội nói: "Thập Thất hoàng thẩm, để ta đi xem là được, hoàng thẩm cứ đợi ở chỗ này đi."
Ôn Noãn nghĩ rồi gật gật đầu.
Thất hoàng tử nhanh chóng chạy đi.
Cách đó không xa, Nạp Lan Cẩn Niên đầu tàu gương mẫu dẫn theo một đội vận chuyển lương thực rất dài, từ xa đến gần.
Từ đằng xa Nạp Lan Cẩn Niên đã nhìn thấy một bóng hình quen thuộc bước ra từ trong lêu lớn, hắn kẹp bụng ngựa gia tăng tốc độ.
Rất nhanh, Nạp Lan Cẩn Niên đã thấy Thất hoàng tử chạy ra nghênh đón, không biết hắn đã nói gì với Thất hoàng tử, sau đó lại tiếp tục cưỡi ngựa đi về phía trước.
Khi Nạp Lan Cẩn Niên đi đến trước mặt Ôn Noãn.
Ôn Noãn đang trò chuyện với Dương Nguyệt Nhi.
Tiếng động bên ngoài to như thế, Dương Nguyệt Nhi cũng bị đánh thức, nên đi ra nhìn xem thử có chuyện gì.
Nàng thấy từng xe lương thực nối đuôi nhau quay về, trong mắt có chút tò mò và cũng có chút vui vẻ: "ương phi, lương thực đã về đến nơi rồi sao?"
Gần đây nàng cũng nghe nói lương thực tồn trong kho chỉ còn đủ cho dăm ba bữa, nếu lương thực vẫn chưa đến thì mọi người phải ăn ít đi, nhịn thêm mấy ngày.
Ôn Noãn nhìn nàng một cái, ánh mắt của nàng vô cùng chân thành, liền gật đầu: 'Ừ, tới rồi, số lương thực này ít nhất cũng đủ cho đại quân ăn trong vòng một tháng."
Dương Nguyệt Nhi nhìn phương xa, gật đầu, thuận miệng nói: "Vậy thì tốt quá, một tháng sau, thời tiết bắt đâu ấm áp, vậy thì sẽ càng thuận tiện cho việc vận chuyển lương thực!"
"ừ"
Lúc này Nạp Lan Cẩn Niên xoay người xuống ngựa, đi đến bên cạnh Ôn Noãn.
Ôn Noãn lập tức tiến lên đón, Nạp Lan Cẩn Niên duỗi tay đỡ nàng cười nói: "Người ta rất lạnh, sao lại dậy sớm thế?"
"Biết chàng đã về nên không ngủ được."
Nạp Lan Cẩn Niên nhỏ giọng cười: "Bây giờ vẫn còn sớm, ta dỗ nàng ngủ thêm một lát nữa."
"Được."
Nạp Lan Cẩn niên giữ chặt tay Ôn Noãn. Dương Nguyệt Nhi bắt lấy khoảng cách này mà hành lễ với Nạp Lan Cẩn Niên: "Dân nữ gặp qua Cẩn Vương." Nạp Lan Cẩn Niên gật đầu, rồi kéo Ôn Noãn đi vào trong lều.
Dương Nguyệt Nhi nhìn thoáng qua những chiếc xe chở lương thực đang đi từ xa đến gần.
Nàng yên lặng đếm.
Số lương thực này đủ cho đại quân ăn một tháng ư?
Chắc là không đủi
Nàng đứng thêm một lát, sau đó mới xoay người đi vào trong lêu của mình.