Chương 2159: Chẳng Lẽ Là Do Chúng Ta Đa Nghỉ?
Chương 2159: Chẳng Lẽ Là Do Chúng Ta Đa Nghỉ?Chương 2159: Chẳng Lẽ Là Do Chúng Ta Đa Nghỉ?
Không có tâm trạng để ăn uống, nhưng mình không ăn thì lại lo lắng Ôn Noãn cũng không ăn, Thái hậu chỉ có thể cưỡng bức chính mình ăn nhiều một chút.
Thật ra Ôn Noãn cũng không có tâm trạng ăn uống, nhưng mà Thái Hậu không ngừng gắp đồ ăn cho mình, nàng không muốn làm Thái Hậu lo lắng nên đều ăn hết chỗ thức ăn đó.
Ăn được một nửa thì bên ngoài truyền đến tiếng hoan hô: "Đã trở lại! Cẩn Vương đã trở lại!"
Ôn Noãn cùng Thái Hậu lập tức đặt chiếc đũa xuống rồi đứng lên.
Sau khi Thái Hậu đứng lên mới nghĩ đến Ôn Noãn không thể làm động tác lớn như vậy, sợ tới mức sắc mặt trắng nhợt, vội đỡ Ôn Noãn: "Noãn Noãn, con cẩn thận một chút."
Ôn Noãn trấn an: "Mẫu hậu, ta không sao, chúng ta đi ra ngoài nhìn xem đi".
Thái Hậu gật đầu.
Hai người vừa mới đi ra lều lớn đã thấy Nạp Lan Cẩn Niên cưỡi ngựa đi tới trước mặt lều lớn.
Hắn thấy Ôn Noãn và Thái Hậu bình an đứng ở nơi đó thì mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Thái Hậu thấy cả người Nạp Lan Cẩn Niên dính đây máu thì sợ tới mức sắc mặt tái nhợt.
Nạp Lan Cẩn Niên xoay người xuống ngựa.
Ôn Noãn đang quan sát hắn một cách cẩn thận.
Hắn lập tức nói: "Đừng lo lắng, đây đều là máu của kẻ dich
Lúc này Thái Hậu cùng Ôn Noãn mới thấy yên lòng.
Ôn Noãn nói: "Thương binh đâu? Để ta đi chữa thương cho bọn họ".
Nạp Lan Cẩn Niên gật đầu: "Ở phía sau, để ta dẫn nàng tới đó'.
Lần này không có quá nhiều binh lính bị thương, nhưng mà vẫn chưa công phá được thành trì của Nam Cương quốc xong, chắc là sẽ còn có thêm nhiều thương binh được mang vê.
Thái Hậu giữ chặt lấy tay Ôn Noãn.
Ôn Noãn quay đầu lại, đang nghĩ ngợi xem nên thuyết phục Thái Hậu như thế nào.
Thái Hậu lại nói: “Ta cũng đi giúp đối"
Bà không ngăn cản được Ôn Noãn đi cứu binh lính, cũng ngượng ngùng ngăn cản, bởi vì đó đều là những binh lính vào sinh ra tử với nhi tử của mình!
Người xả thân bảo vệ nhi tử của mình, thậm chí là xả thân bảo vệ toàn bộ Nạp Lan quốc!
Vì thế, Ôn Noãn lại lần nữa trở nên bận rộn.
Thái Hậu cũng gia nhập đội ngũ hộ sĩ.
Bên này vừa mới xử lý tốt thương binh mà Nạp Lan Cẩn Niên mang về, ở bên khác cũng đã công phá được thành trì xong nên lại lục tục có binh lính bị thương được đưa về, cho nên Ôn Noãn càng bận hơn!
Mãi cho đến buổi tối ngày hôm sau mới xử lý được xong hết cho các binh lính bị thương.
Lần này không có quá nhiều binh lính bị thương, chỉ có hơn một ngàn người.
Thực lực của binh lính Nam Cương quốc không mạnh, thứ mà bọn họ dựa vào là độc!
Nhưng mà lúc này độc đã mất đi tác dụng, Phong Niệm Trần đã sớm truyền tới tin tức thu được từ chỗ dược nông.
Ôn Noãn dựa vào nó để phỏng đoán được lần này bọn họ tính toán dùng độc dược gì, cho nên đã phối chế xong thuốc giải từ trước đó.
Cho nên một trận chiến này binh lính Nạp Lan quốc không bị thương vong quá nhiều, Nam Cương quốc mới là bên bị tổn thất nặng nề!
Ngày hôm sau, sau khi Ôn Noãn tỉnh ngủ mới hỏi Nạp Lan Cẩn Niên về tình huống chiến sự lần này.
Nạp Lan Cẩn Niên không tham gia công thành, nhưng hắn đã nghe được tình huống công thành do Tào Tử Hào và Viên Mẫn Hiệt hội báo lại, liền nói cho Ôn Noãn biết.
Điều làm Ôn Noãn ngoài ý muốn chính là tin tức mà trước đó bọn họ cố ý tiết lộ ra trước mặt Dương Nguyệt Nhi kia, hình như Nam Cương quốc không hề biết, nếu không một trận chiến này bọn họ đã không đánh như thế rồi.
"Chẳng lẽ là do chúng ta đa nghi?"
Mấy ngày tiếp theo, Nạp Lan Cẩn Niên bận rộn chỉnh đốn lại thành trì vừa mới đánh hạ được.
Còn Ôn Noãn thì vội vàng chữa thương cho các binh lính bị thương.
Trải qua mấy ngày chữa thương, trên cơ bản các binh lính bị thương đều khỏe lại.
Thành trì cũng cơ bản dàn xếp xong xuôi.
Cuối cùng hai người cũng có chút thời gian rảnh rỗi.