Chương 2164: Bắt Đầu Rồi Sao?
Chương 2164: Bắt Đầu Rồi Sao?Chương 2164: Bắt Đầu Rồi Sao?
Sáng sớm hôm sau, Nạp Lan Cẩn Niên sắp xếp một đội binh lính có kỹ năng bơi lội tốt, dưới sự dẫn dắt của Đại Hôi, mỗi người đeo một cái ba lô đi đến đảo Giang Tâm.
Vừa hay, sáng hôm nay Tiểu Hắc cũng truyền tin tới đây.
Nạp Lan Cẩn Niên lại bảo Tiểu Hắc đi chung đến đảo Giang Tâm.
Có Đại Hôi và Tiểu Hắc kết hợp, Nạp Lan Cẩn Niên mới yên tâm hơn một chút.
Vốn dĩ hắn định tự mình đến đó, nhưng hắn cũng không dám rời Ôn Noãn quá xa.
Từ đây đến đảo Giang Tâm, ra roi thúc ngựa cũng phải mất một ngày trời.
Nếu bên này xảy ra chuyện, hắn nhận được tin tức thì chắc chắn không thể về kịp, hắn không muốn nguy hiểm như thế xảy ra.
Một ngày lại trôi qua, giữa trưa, Ôn Noãn đang ngủ, Tiểu Hắc bay về.
Nạp Lan Cẩn Niên thấy Tiểu Hắc bay ve nhanh như thế, hắn biết ngay là chắc chắn Tiểu Hắc đã nghe ngóng được mấy tin tức vô cùng quan trọng.
Nạp Lan Cẩn Niên trực tiếp lấy quyển từ điển chim ưng ra, lật từng tờ một.
Lâu lâu móng vuốt của Tiểu Hắc lại chỉ vào trang sách.
Cuối cùng, Nạp Lan Cẩn Niên đọc ra một câu: 'Lão thái bà nói bốn ngày sau sẽ đổi hồn của tiểu tỷ tỷ."
Đổi hồn?
Nam Cương quốc thế mà lại có ý định này?
Đáy mắt Nạp Lan Cẩn Niên như mưa rền gió dữ, cả người tản ra hơi thở hung ác nham hiểm, dường như muốn hủy diệt hết tất cal
Tiểu Hắc sợ tới mức vẫy cánh theo bản năng, bay lên giữa không trung.
Nạp Lan Cẩn Niên nhìn về phía Tiểu Hắc: "Ngươi bay đến đó tiếp tục theo dõi bọn họ."
Tiểu Hắc lập tức cất cánh, thân mình thẳng tắp bay ra ngoài!
Có người sắp tiêu đời rồi!
Bốn ngày sau, sáng hôm đó, Ôn Noãn tỉnh lại, phát hiện Nạp Lan Cẩn Niên vẫn chưa rời giường, nàng hơi kinh ngạc: 'Sao hôm nay chàng lại không đi luyện binh?”
"Hôm nay cho bọn họ nghỉ ngơi một chút, buổi tối còn có nhiệm vụ."
"Buổi tối phá thành sao?" Hai ngày nay Ôn Noãn thấy Nạp Lan Cẩn Niên rất bận rộn, nên đoán chắc hắn đang có kế hoạch lớn.
Nhưng mà không nghĩ tới, hắn lại lựa chọn phá thành vào buổi tối.
Buổi tối sẽ không tiện.
Bởi vì Nam Cương quốc rất am hiểu việc sử dụng độc dược, buổi tối bốn phía là một màu đen kịt, sẽ không thể nhìn thấy phấn độc và khói độc.
"Ừ. Ngoại trừ phá thành, còn phải tiêu diệt hòn đảo nhỏ Giang Tâm kia."
Nói đúng ra là hắn còn muốn tiêu diệt tộc Thánh Nữ Nam Cương!
"A." Ôn Noãn không cảm thấy hứng thú lắm.
Dù sao nàng cũng chỉ có thể ở trong lều lớn chờ tin tức về, không thể ra trận giết địch. Nghe nhiều như thế để làm gì?
Vốn dĩ Nạp Lan Cẩn Niên định nói với Ôn Noãn, nhưng thấy bộ dạng không muốn nghe của nàng, nên thôi.
Ừ, để nàng yên tâm dưỡng thai, nàng không biết gì, cũng tốt.
"Dậy chưa? Ăn cơm xong ta đánh đàn cho nàng và con nghe nhé?" Tay của Nạp Lan Cẩn Niên nhẹ nhàng sờ lên cái bụng nhỏ của Ôn Noãn, ôn nhu hỏi.
"Được! Chàng đánh đàn, ta vẽ tranh!" Vừa hay, nàng có một bức tranh cũng sắp vẽ xong rồi.
"Ừ"
Vì thế, cả ngày hôm ấy, đầu tiên Nạp Lan Cẩn Niên đánh đàn cho Ôn Noãn nghe, sau đó lại chơi hai ván cờ, đến chiều, ngủ trưa dậy, lại vẽ tranh với nàng.
Hiếm khi có được một ngày rảnh rỗi, nhưng tiếng bước chân hỗn độn đã quấy ray sự yên lặng của hai người.
Ôn Noãn thả bút xuống, nhìn về phía ngoài rèm cửa.
Nạp Lan Cẩn Niên cũng gác bút xuống.
Bên ngoài, Tử San sốt ruột nói: "Trần Hoan tỷ tỷ, mau báo cho Vương gia và Vương phi, Dương cô nương đột nhiên bị đau đầu, ta thấy bộ dạng của nàng giống như rất đau đớn!"
Đáy mắt Nạp Lan Cẩn niên hiện lên một mảnh giá rét!
Bắt đầu rồi sao?
Trân Hoan xốc mành lên đi vào trong: "Chủ tử, Vương phi."
Trần Hoan còn chưa nói xong, Ôn Noãn đã rời khỏi bàn, đi ra ngoài cửa: "Để ta đi xem."
Nạp Lan Cẩn Niên vòng qua cái bàn, đi đến bên cạnh Ôn Noãn: "Đi chung đi!"
Nạp Lan Cẩn Niên và Ôn Noãn đi vào trong lều trại của Dương Nguyệt Nhi.
Dương Nguyệt Nhi đau đến mức ôm đầu, cả người lăn qua lăn lại trên giường.
Ôn Noãn nhanh chóng tiến lên: "Dương cô nương!"
"AI Đau! Đau quát Đầu ta đau quá." Dương Nguyệt Nhi dùng sức kéo tóc của mình, sau đó lại đánh vào đầu của bản thân.
Không chỉ như thế, người nàng còn lăn qua lăn lại!
Thậm chí chân cũng đá lung tung loạn xạ khắp nơi.
Nạp Lan Cẩn Niên kéo Ôn Noãn lại: "Cho một chút."
Với trạng thái này của nàng, Nạp Lan Cẩn Niên lo lắng lỡ như Dương Nguyệt Nhi không cẩn thận lại đá trúng bụng Ôn Noãn.
Hắn nhìn thoáng qua Trần Hoan.
Trần Hoan lập tức tiến lên điểm vào huyệt của Dương Nguyệt Nhi.
Cơ thể của Dương Nguyệt Nhi không còn động đậy, nhưng mà đầu của nàng vẫn còn đau như cũ.
Biểu cảm của nàng vặn veo hô lên: "AI! Đau quát! Đau chết ta! A.