Chương 2166: Di Cứu Người
Chương 2166: Di Cứu NgườiChương 2166: Di Cứu Người
Trong lều lớn
Ôn Noãn đang dùng ngân châm giúp Dương Nguyệt Nhi giảm bớt cơn đau đầu.
Nhưng mà đột nhiên gương mặt vặn vẹo của Dương Nguyệt Nhi hòa hoãn lại, cả người cảm thấy vô cùng thoải mái.
Thật ra là vì, lúc nay quá đau đớn!
Ôn Noãn thấy vậy lập tức hỏi: 'Dương cô nương, đầu còn đau không?"
Nạp Lan Cẩn Niên lạnh lùng nhìn nàng.
Trân Hoan cũng nhìn nàng đầy khẩn trương.
Chỉ lo, nàng đã biến thành một người khác, bọn họ không thể biết được.
Dương Nguyệt Nhi cười dịu dàng đáp lại Ôn Noãn: "Không daul Cảm ơn Vương phi đã quan tâm."
Giọng nói này, biểu cảm nhu nhược này, Ôn Noãn cảm thấy người bình thường cũng không thể học được!
Dương Nguyệt Nhi trời sinh đã có khí chất vô cùng ôn nhul
Ôn Noãn cười: "Không sao là tốt rồi! Để ta gỡ ngân châm xuống giúp cô'.
Ôn Noãn nói, rồi rút từng cây châm trên đầu của nàng xuống.
Trân Hoan có chút không yên tâm, không khỏi hỏi: 'Dương cô nương, đã đến thời gian uống thuốc, để ta bưng lên cho cô nhé?”
Dương Nguyệt Nhi: "Không phải lúc nãy Tử San cô nương vừa mới đút thuốc cho ta đấy sao?"
Trân Hoan cười: "Ta đang nói thuốc đau đầu."
Dương Nguyệt Nhi sửng sốt một chút: "Thuốc này thì không cần uống, đầu ta không còn đau nữa."
Dương Nguyệt Nhi nói xong lại nhìn về phía Nạp Lan Cẩn Niên: "Cẩn Vương, chuyện thi triển pháp thuật đã bị ngăn lại rồi đúng không?”
Nạp Lan Cẩn Niên trưng gương mặt không cảm xúc nói: "Nếu ngươi vẫn là ngươi, vậy thì đúng là thế"
Dương Nguyệt Nhi thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Đương nhiên nàng vẫn là nàng!
Nạp Lan Cẩn Niên không nói gì nữa, hắn kéo tay Ôn Noãn lại: "Quay về thôi!"
Ôn Noãn gật đầu, nàng quay đầu nói với Dương Nguyệt Nhi: "Dương cô nương nghỉ ngơi cho tốt, có việc gì thì cứ bảo Tử San đến báo với ta!"
Dương Nguyệt Nhi vội nói: "Dân nữ đã biết, cung tiễn Cẩn Vương và Vương phi."
Ôn Noãn và Nạp Lan Cẩn Niên quay về lều của mình.
Ôn Noãn gấp đến mức không thể chờ nổi nói: "Bọn họ thi triển pháp thuật ở trên đảo Giang Tâm, chàng ngăn cản bằng cách nào?”
Nạp Lan Cẩn Niên: "Trực tiếp phái người bơi sang đó, dùng phích lịch đạn đánh chìm toàn bộ hòn đảo!"
Ôn Noãn: "Vậy đảo Giang Tâm cách bờ một khoảng rất gần à?"
"Không gần."
Nhưng nếu chèo thuyền qua, chắc chắn sẽ bị người trên đảo phát hiện.
Biện pháp duy nhất chính là nhân lúc trời tối bơi sang đó. Tuy rằng đảo Giang Tâm cách bờ khá xa, nhưng may sao, bởi vì chắc chắn sẽ có không ít cuộc thủy chiến với Nam Cương quốc và Đông Lăng quốc.
Cho nên hắn đã cố ý chọn một vài binh lính bơi giỏi rồi tổ chức huấn luyện đặc biệt.
Với khoảng cách đó, vẫn có một bộ phận nhỏ binh lính có thiên phú tốt có thể bơi được.
Chân mày Ôn Noãn cau lại, không khỏi lo lắng.
Phái binh lính bơi sang đó đánh chìm hòn đảo, đây là một chuyện cần phải tập trung cao độ.
Hơn nữa uy lực của phích lịch đạn ở dưới nước, đừng nói sẽ nổ tung luôn cả đồng đội bên mình đấy chứ!
Còn cả xung lượng của nước.
Nạp Lan Cẩn Niên nhẹ nhàng sờ vào giữa mày nàng, vuốt phẳng nó: "Được rồi, đừng nghĩ nữa, ta đã chuẩn bị chu toàn, sẽ không sao đâu, trời không còn sớm nữa, nàng mau đi ngủ đi."
Làm sao Nạp Lan Cẩn Niên không biết nguy hiểm, nhưng nếu muốn tránh mấy trận pháp cổ quái linh tinh gì đó của tộc Thánh Nữ Nam Cương.
Vậy đối phó trực tiếp với các nàng ở trên sông là chuyện không có khả năng, hơn nữa lên trên đảo, lên bờ, lại càng nguy hiểm.
Chỉ có thể ở dưới nước, các nàng không phát hiện ra thì mới càng an toàn.
Đương nhiên đạo lý này, hắn không nói, Ôn Noãn cũng hiểu.
Ôn Noãn nghe lời đi ngủ.
Bây giờ nàng ngoại trừ chữa thương cho các binh lính, bày mưu tính kế, thì cũng không làm gì khác, Nạp Lan Cẩn Niên cũng sẽ không sai nàng làm gì.
Trong lòng Nạp Lan Cẩn Niên có hơi bất an, hắn đợi đến khi Ôn Noãn nằm xuống giường, liền đi ra ngoài.
Sau khi đi ra, hắn nói với Trân Hoan: "Chăm sóc tốt cho Vương phi, ta rời đi một lát."
Nạp Lan Cẩn Niên dẫn đầu một trăm binh sĩ, trực tiếp đi bằng đường thủy để xem tình hình.
Cách một km có một con sông, hai ngày nay binh lính tìm được vài con thuyền đánh cá sâu trong đám cỏ lau.
Chắc hẳn là do thôn dâu gần đó để lại.
Bởi vì vùng này có chiến tranh, nên thôn dân đã chạy đi trốn hết.
Nạp Lan Cẩn Niên muốn đi đến đảo Giang Tâm bằng đường thủy, sẽ nhanh hơn rất nhiều.
Bởi vì khi đi đường bộ phải vòng qua hai ngọn núi, mất một ngày trời.
Nhưng đi bằng đường thủy, nếu xuôi dòng thì chắc là một canh giờ đã đến nơi!
Ôn Noãn nằm trên giường không ngủ được, nàng cũng cảm thấy có chút bất an.
Nàng nghe thấy những lời mà Nạp Lan Cẩn Niên nói với Trần Hoan, nghĩ đến gì đó, vẫn đi xuống giường, rồi chạy ra ngoài.
Ôn Noãn nói thẳng với Trần Hoan đang canh giữ bên ngoài: "Chuẩn bị xe ngựa! Nhanh!"
Trân Hoan sửng sốt một chút, vẫn nhanh chóng đi chuẩn bị xe ngựa.
Ôn Noãn đi đến chỗ tập trung binh lính, vừa hay nhìn thấy một trăm binh lính mà Nạp Lan Cẩn Niên đã chọn, đoàn người đang ở trên xe ngựa.
Hiển nhiên là đang định đi cứu người!