Chương 219: Đặt Gia Cụ 2
Chương 219: Đặt Gia Cụ 2Chương 219: Đặt Gia Cụ 2
Gia dụng của người trong thôn đa số đều tự mình đi chặt gỗ, rồi tìm người làm nghề mộc mà làm hoặc tự bản thân làm, sử dụng cây trúc và những đầu gõ, quan trọng nhất là có thể tiết kiệm được mấy lượng bạc.
Bỏ ra hơn một trăm lượng để mua gia cụ, Ôn Gia Thụy có chút đau lòng.
"Không cần, sau này cha còn nhiều việc để bận nữa! Ông chủ, hãy dùng gỗ tượng bì làm đi!"
Thời gian để Ôn Gia Thụy đi vào núi chặt gỗ đủ để nàng kiếm được 150 lượng rồi.
"Được." Chu Chính nhịn không được tiếp tục lật bản thiết kế gia cụ, càng xem càng thích, ánh mắt cũng không thể dời: 'Mấy bản vẽ này cháu lấy ở đâu ra?"
Điều này giống như mở ra một khung trời mới cho ông, tiếp thêm cho ông thật nhiều linh cảm, hóa ra gia cụ còn có thể làm như vậy! Và cũng không nhất định phải phức tạp mới đẹp mà đơn giản cũng rất đẹp.
"Tất nhiên là của cháu vẽ, cháu còn có rất nhiều bản thiết kế gia dụng còn đẹp hơn gấp mấy lần." Ôn Noãn cũng không bỏ qua sự bất ngờ trong mắt ông, trong lòng nàng có một tính toán.
Đoan Chính ngẩng đầu, nhìn Ôn Noãn như không tin: 'Là cháu vẽ?"
Trong lòng ông có một suy nghĩ nhưng chưa nói ra, ông chờ cho làm xong lô gia cụ này, nhìn hiệu quả rồi nói sau.
Ông ấy đã có nhiều năm kinh nghiệm trong nghề mộc, kiến thức của ông ấy chắc chắn không kém được.
"Dạ."
Nhận được câu trả lời chắc chắn, Đoan Chính cũng yên tâm: "Đồ gia cụ này không có nhiều hoa văn phức tạp nên có thể làm nhanh hơn, gỗ sồi này cũng mau! Hơn một tháng là được."
Cửa hàng không có nhiều gỗ như vậy, phải đi nhập hàng nên sẽ chậm hơn rất nhiều.
"Dạ, có cần đặt trước tiền cọc không?"
"Không cần, đến lúc đó cháu cứ đến lấy hàng!" Đoan Chính đem bản vẽ kia gấp lại, cẩn thận nhét vào trong ngực, lại cầm thanh gỗ tiếp tục xử lý, cũng không có một câu tiễn khách nào.
Ôn Gia Thụy và Ôn Noãn cũng không tính toán gì, càng không làm phiền ông ấy nữa, hai người họ trực tiếp rời khỏi cửa hàng gỗ.
Sau khi lo xong chuyện gia cụ, Ôn Gia Thụy lại dẫn Ôn Noãn lên chợ mua chó con.
Chó phải nuôi từ nhỏ mới gần gũi với chủ.
"Người trong huyện thành bán chó không nhiều bằng trên trấn." Ôn Gia Thụy nhìn cho hai bên đường phần lớn đều là chó con có vẻ ngoài đẹp mà nhíu mày.
Chó đẹp nhưng không có fchl
Trong thôn con chó mẹ của Phúc gia sắp sinh rồi, nếu không thì chờ nó sinh xong thì bế một con vê!
Chó nơi này đều có lông xù, xinh đẹp thì có nhưng không dữ! Hầu hết chúng đều được người giàu nuôi để làm thú cưng, chứ không phải để giữ nhà.
Ôn Noãn lại rất thích, muốn mua mỗi loại một con.
Ôn Gia Thụy thấy Ôn Noãn như vậy cũng thầm nghĩ, quên đi, Noãn nhi thích như vậy thì cứ mua một con đem về cho con bé chơi!
Cuối cùng ánh mắt của Ôn Noãn bị một cục bông màu trắng hấp dẫn đi qua đó.
Đây là một con chó samoyed có màu lông trắng mượt, có lẽ vừa được sinh không bao lâu, nó còn ốm yếu cuộn tròn như một quả bóng nho nhỏ nằm ở một góc, đôi mắt đen láy vô hồn lộ ra sự tuyệt vọng và bất lực. Ôn Noãn bị ánh mắt của nó làm cho xúc động.
"Cha, con muốn mua con chó nhỏ này."
Ôn Gia Thụy: "..."
Nhiều con chó con đáng yêu như vậy mà Noãn nhi không chọn! Lại chọn một con giống như bị bệnh, vừa nhìn cũng biết sắp chết?
Người chủ của chó vừa nghe cũng nhanh nhẹn!
Nha đầu này thật tinh mắt!
Hắn đã ở chỗ này chờ nửa ngày cũng không có người nào hỏi gì, cuối cùng cũng có người muốn mual
"Tiểu cô nương thật sự có mắt nhìn, đừng thấy dáng vẻ giống như bị bệnh sắp chết của con chó này, là do nó mới được sinh ra không bao lâu, trời sinh đã lớn như vậy! Con chó này được gọi là mỹ nhân ngủ! Cô xem có phải dáng vẻ nó rất buồn ngủ đúng không, cũng không hề có tinh thần? Cho nên nó mới được gọi là mỹ nhân ngủ! Đây là giống quý giá chỉ ở nước ngoài mới có, nó ở trong bụng mẹ vượt qua biển lớn mà đến đây, nên rất đắt! Ở nước ngoài cũng ít thấy! Bình thường loại chó này ở kinh thành được bán mấy chục lượng bạc một con lận! Nếu cô muốn thì tôi bán cho cô năm lượng bạc."
Ôn Noãn: "..."