Chương 220: Đây Là Vợ Của Ngươi
Chương 220: Đây Là Vợ Của NgươiChương 220: Đây Là Vợ Của Ngươi
Đây là bắt nạt nàng còn nhỏ tuổi?
Không thấy có người lớn ở phía sau nàng sao?
Rõ ràng con chó này bị bệnh, còn nói cái gì mà mỹ nhân ngủ, trời sinh đã có dáng vẻ buồn ngử?!
Ôn Gia Mỹ liếc mắt nhìn con chó này một cái, năm lượng bạc? Con chó này năm văn bà cũng không mual Nó sắp chết rồi!
Người này không trung thực, đúng là bắt nạt người khác mài
Bà kéo tay Ôn Noãn: "Noãn nhi đừng mua, loại chó này phải chiều chuộng, nuôi rất khó, lỡ như nuôi không sống được thì quá lỗ'.
Ôn Gia Thụy cũng gật đầu: "Noãn nhi, con chó này vừa nhìn đã biết không sống nổi, nó sắp chết! Năm lượng bạc rất đắt, chúng ta mua con chó khác đi, với giá đó có thể mua một bầy."
Con chó nhỏ mà bán đắt như vậy, bình thường chỉ có một trăm năm mươi văn đến hai trăm văn một con.
Vẻ mặt Ôn Noãn thất vọng nói: "Nhưng mà con nhìn thấy nó rất đáng thương, nên con muốn mua về, nhưng nếu nuôi mà nó không sống được thì sao đây? Vậy thôi con không mua nữa, tránh cho đến lúc đó nó chết con lại đau lòng, dù sao chúng ta cũng không có nhiều bạc như vậy! Cha, tiểu cô, chúng ta đi thôi!"
"Được.'
Ba người giả vờ rời đi.
Người bán chó lại vội vàng, con chó này càng ngày càng suy sụp, tách nó khỏi mẹ nên nó không ăn uống gì, cũng không biết có thể sống qua được hôm nay không!
Có thể kiếm chút tiền cũng được!
"Con chó mỹ nhân ngủ này là giống hiếm, giá cả tất nhiên cao một fl Như vậy đi! Tôi thấy cô nương này cũng rất thích, lại có mắt nhìn nên tôi bán một lượng!"
Ôn Gia Thụy nghe xong cũng cười lạnh: "Giống mỹ nhân ngủ quý hiếm? Cậu cũng không quá trung thực rồi! Rõ ràng là con chó sẽ sớm chết mà vẫn còn muốn hãm hại chúng tôi đòi một lượng bạc? Một văn tôi cũng không mua! Noãn nhị, đi, cha mua cho con con chó tốt hơn"
Ba người giả vờ bước đi cũng không quay đầu lại.
Người nọ càng vội: "Một trăm văn, một trăm văn thì tôi bán! Loại này thật sự là giống quý hiếm nước ngoài mà!"
Ôn Gia Thụy quay đầu lại: "Lại là quý hiếm, gần chết thì không đáng một đồng! Tôi không mua."
Ôn Noãn quay đầu lại: 'Năm văn, năm văn thì tôi mual Trên người tôi có năm văn."
Ôn Gia Thụy nghe xong vội kéo Ôn Noãn rời đi: 'Noãn nhi, chẳng phải con nói năm văn kia để mua kẹo sao?"
Người nọ: ”.......
Vì vậy Ôn Noãn dùng năm văn để mua một con chó samoyed của nước ngoài.
Nàng vô cùng thích thú bế chú chó giống như bị bệnh kia ngồi lên xe bò.
Đi ngang qua tiệm vải, Ôn Noãn mua một cái giường và một cái chăn bông mới cho tiểu cô dùng, sau đó lại mua một cân chăn bông, ba người trực tiếp ra khỏi thành về nhà.
Trên xe bò, Ôn Noãn dùng mây tía để dưỡng thân thể nó một chút, con chó nhỏ cuối cùng cũng có chút tinh thân.
Đôi mắt nó chuyển động nhanh như chớp, có vài phần nghịch ngợm linh động. Nó ở trong lồng ngực của On Noãn cũng tìm tư thế thoải mái, ngáp một cái rồi ngủ.
Ôn Gia Mĩ nhìn con chó trong lồng ngực Ôn Noãn, kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ con chó này thật sự là mỹ nhân ngử?"
Ôn Noãn cười: "Không phải đâu tiểu cô, nó là chó samoyed, nó chỉ đói bụng quá thôi. '
Ôn Gian Mĩ: "... Vậy chẳng phải chúng ta đã chiếm tiện nghi của người ta?"
Về đến nhà, mọi người thấy tiểu cô trở về đều vui mừng.
Vương thị nhìn con gái dường như đã già hơn mấy ngày trước, trong lòng cũng đau nhói, nhưng nghĩ đến có thể đưa con gái về đây sống một tháng, dưỡng một thời gian, nói không chừng khi trở vê còn có thể mang thai, sau đó cuộc sống của con bé chắc chắn sẽ tốt hơn.
Ôn Noãn nhờ Ôn Gia Thụy dùng nan tre bện thành một cái rổ, nàng trải bông cùng vải bông trên rổ để làm một cái ổ ấm cho chó con.
Còn Ôn Nhu làm cho nó một cái chăn nhỏ, còn nói sẽ làm quần áo cho nó, cả nhà đều trêu nói con chó này còn được sống tốt hơn cả người.
Đại Hôi cùng tiểu Hắc thấy Ôn Noãn bế một con chó nhỏ trở về, liền vây quanh bên người Ôn Noãn.
Hai vật nhỏ nhìn Ôn Noãn làm ổ nhỏ cho con chó, lại dự tính làm quần áo cho nó, trong lòng vô cùng lo lắng, ánh mắt nhìn Ôn Noãn cũng mang theo tủi thân.
Vậy là chúng nó đã thất sủng rồi sao?
Ôn Noãn thấy vậy liền bật cười.
Nàng xoa đầu Đại Hôi còn nói giỡn: "Đại Hôi, ta đang kiếm vợ cho ngươi đó, ngươi phải bảo vệ nó thật tốt, đem kỹ năng của ngươi dạy cho nó, đừng để con vật khác ức hiếp nó có biết không?"
Đại Hôi: ”..."