Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ ((Dịch Full)

Chương 2196 - Chuong 2203: Van De Toi Mang

Chuong 2203: Van De Toi Mang Chuong 2203: Van De Toi MangChuong 2203: Van De Toi Mang

Binh lính kia sắp khóc: "Đại hoàng tử, thứ này thật sự không phải là đồ vật trẻ con có thể chơi. Nếu như không cẩn thận làm Đại hoàng tử bị thương thì ti chức không gánh nổi tội!"

Tiểu Hoàng trừng lớn cặp mắt phượng mê người kia: "Không phải ta muốn chơi! Ta chỉ muốn sờ thôi. Không cần ngươi gánh tội, ta tự mình gánh!"

Binh linh:

Trời ạ, ở đâu ra một đứa trẻ nói nhiêu như vậy?

Ai tới giải cứu hắn một chút được không?

Hắn nhìn về phía Trần Hoan cùng Trần Hi ở phía sau Tiểu Hoàng.

Trân Hoan cười nói: 'Không sao, đưa cho Đại hoàng tử đi! Ta nhìn là được."

Tiểu Hoàng cũng không phải lần đầu tiên chơi vũ khí, Hoàng Thượng đã bắt đầu dẫn cậu bé đi tới võ tràng luyện võ, gần đây cậu bé cũng đã bắt đầu nhận thức các loại vũ khí.

Binh lính chân chờ một chút, sau đó vẫn đưa trường thương trong tay cho Tiểu Hoàng.

Tiểu Hoàng vui vẻ cầm trường thương, bởi vì nặng hơn những gì mình suy nghĩ, cho nên khi vừa cầm trong tay, trường thương nghiêng sang một bên.

Binh lính kia hoảng sợ, muốn lấy lại.

Trần Hoan nhanh hơn hắn một bước, tiếp được.

Tiểu Hoàng lập tức kháng nghị: "Hoan cô cô, ta có thể."

"Được, vậy Đại hoàng tử cầm cẩn thận!"

"Ừm, Tiểu Hoàng sẽ cầm cẩn thận! Ngươi buông tay đi!"

Tiểu Hoàng cầm chặt trường thương, thẳng eo, học theo binh lính đứng thẳng tắp ở nơi đó, đôi mắt nhìn phía trước, mắt nhìn thẳng nói: "Được rồi, cứ để ta, binh lính ca ca có thể nghỉ ngơi một chút!"

Binh lính kia: “...'

Sau đó Tiểu Hoàng nói tiếp: "Trần Hoan cô cô, ta là đại anh hùng!"

Binh lính xung quanh:

Thì ra, bọn họ là anh hùng!

Trân Hoan cùng Trần Hi buồn cười nói: "Đúng vậy! Tiểu chủ tử là đại anh hùng! Quá soái!"

Tiểu Hoàng thỏa mãn, cậu bé bắt đầu đuổi người: "Trân Hoan cô cô, các ngươi trở vê bên cạnh mẫu hậu đi! Nói với mẫu hậu là ta muốn ở đây làm đại anh hùng, không cần lo lắng cho ta! Ta mệt mỏi sẽ tự về."

Trân Hoan biết ngay là cậu bé sẽ như vậy, nàng gật đầu: "Vậy được rồi! Đại quân sắp trở lại rồi, ta qua bên kia nghênh đón một chút, tiểu chủ tử ở đây làm đại anh hùng nhé!"

Trần Hi cũng nghiêm trang phụ họa: "Vậy tiểu chủ tử ở đây làm đại anh hùng, bọn nô tỳ đi nghênh đón đại quân.”

Hai người nói xong liền hành lễ, giả vờ như muốn rời đi.

Tiểu Hoàng: "..."

Cậu bé cũng muốn đi nghênh đón đại quân!

Cậu bé chưa từng thấy nghênh đón đại quân như thế nào cả.

Nhưng, mình vừa mới lên làm đại anh hùng. Tiểu Hoàng nhíu mày, gương mặt xinh đẹp kia rất rối rắm!

Thôi, lát nữa lại làm anh hùng vậy!

Cậu bé đi nghênh đón đại quân trước!

"Trân Hoan cô cô, đợi ta với!"

Tiểu Hoàng nhanh chóng đưa trường thương trong tay mình cho binh lính kia, sau đó sải bước chân ngắn nhỏ chạy về phía Trân Hoan và Trần Hi.

Dù sao cũng là trẻ nhỏ, rất dễ dàng liền bị dụ dỗ.

Trân Hoan cùng Trân Hi nhìn nhau mỉm cười.

Tiểu Hoàng chạy thẳng về phía Ôn Noãn cùng Nạp Lan Cẩn Niên.

Cậu bé ôm chặt đùi Ôn Noãn, nói bằng giọng sữa: "Mẫu hậu ơi, con cũng muốn nghênh đón đại quân."

Ôn Noãn cúi đầu nhìn cậu bé, đưa tay xoa đầu cậu nhóc: "Được. Vậy lát nữa con nhớ phải yên lặng một chút nhé."

"Con luôn luôn an tĩnh mà. Đại quân sắp tới rồi phải không? Ở đâu ạ?" Tiểu Hoàng ngó nhìn xung quanh.

Tường thành dài như vậy, lát nữa đại quân sẽ đi lên từ chỗ cậu bé đi lên sao?

Còn có, phụ hoàng cùng vài vị Hoàng bá phụ đang nhìn cái gì vậy?

Lúc này cậu bé mới phát hiện mọi người đều đã đi lên trên tường thành, không chạy loạn khắp nơi như mình, xếp thành một hàng nhìn ra phía xa.

Cậu bé cũng muốn nhìn.

Tiểu Hoàng kéo quần áo của Nạp Lan Cẩn Niên: "Phụ hoàng, phụ hoàng”

Nạp Lan Cẩn Niên cúi đầu: "Lam sao vậy?"

"Phụ hoàng đang nhìn cái gì vậy?”

"Đại quân trở về thành."

"Phụ hoàng, Tiểu Hoàng cũng muốn nhìn. Phụ hoàng ôm con đi!"

Nạp Lan Cẩn Niên nhướng mày: "Vừa rồi không phải con nói chuyện của mình thì mình tự làm sao? Con tự xem là được!"

Tiểu Hoàng: "..."

Cậu bé ngẩng đầu nhìn thoáng qua bức tường thành cao gấp đôi chính mình, mình phải xem như thế nào bây giờ?

Phụ hoàng luôn như vậy, quá xấu rồi!

Thái Thượng Hoàng, An Thân Vương, Ninh Vương cũng thấy Nạp Lan Cẩn Niên thật sự quá xấu!

Bọn họ vội vàng cướp nói: "Tiểu Hoàng, tới chỗ Hoàng bá phụ, Hoàng bá phụ ôm cháu!"

"Tiểu Hoàng, tới chỗ ta, ta ôm cháu!"

Hừ, phụ hoàng không ôm Tiểu Hoàng, còn có rất nhiều người muốn cướp ôm đấy!

Tiểu Hoàng lập tức chạy đến trước mặt Thái Thượng Hoàng, lôi kéo quần áo ông ấy: "Hoàng bá phụ, phụ hoàng nói cháu tự làm những việc trong khả năng cho phép, nhưng mà bức tường thành này quá cao, không nằm trong khả năng cho phép của Tiểu Hoàng, Hoàng bá phụ có thể ôm cháu nhìn xem được không?"

Thái Thượng Hoàng nghe vậy rất vui vẻ, cậu bé chọn chính mình, như vậy chứng tỏ vị trí của Hoàng bá phụ là ông ấy rất quan trọng trong lòng Tiểu Hoàng!

Thái Thượng Hoàng cười bế Tiểu Hoàng lên, khiêu khích nhìn An Thân Vương cùng Ninh Vương, cao hứng nói: "Được, Hoàng bá phụ ôm một cái! Tiểu Hoàng, tại sao cháu chỉ muốn ta ôm, không muốn hai vị Hoàng bá phụ này ôm?"

Miệng của đứa nhỏ Tiểu Hoàng này rất ngọt, nhất định sẽ nói, bởi vì Tiểu Hoàng thích Hoàng bá phụ nhất!

Bình thường cậu bé đều nói như vậy.

Nhưng An Thân Vương cùng Ninh Vương đều nói Tiểu Hoàng thích bọn họ nhất!

Hừ, hôm nay phải khiến cho bọn họ kiến thức một chút, người mà Tiểu Hoàng thích nhất là ai.

An Thân Vương cùng Ninh Vương đều trừng mắt nhìn Tiểu Hoàng!

Tiểu Hoàng: "..."

Mẫu hậu nói, đây là vấn đề toi mạng!

Phải trả lời cẩn thận mới được.
Bình Luận (0)
Comment