Chuong 2205: Dai Anh Hung
Chuong 2205: Dai Anh HungChuong 2205: Dai Anh Hung
Những binh lính phía sau cũng đồng loạt hô to.
"Tạ Hoàng Thượng, tạ Thái Thượng Hoàng! Chúng thần không vất vả! Thiên hạ hưng suy là trách nhiệm của mỗi người, không từ chối việc bảo vệ quốc gial"
"Tạ Hoàng Thượng, tạ Thái Thượng Hoàng! Chúng thần không vất vả! Thiên hạ hưng suy là trách nhiệm của mỗi người, không từ chối việc bảo vệ quốc gial"
Mấy chục vạn binh lính lần lượt truyên xuống cho binh lính phía sau...
Tiếng hô nuốt núi nuốt sông,
Hét to tuyên truyên giác ngộ, chấn động lòng người, kinh sợ núi sông!
Sau khi tiếng reo hò của binh lính qua đi, Ôn Noãn mới làm quân lễ với binh lính: "Cung nghênh các vị tướng sĩ vì nước, anh dũng vô địch bình an trở vê! Cảm ơn mọi người đã tắm máu chiến đấu hăng hái, mới có yên ổn hoà bình của chúng ta ngày hôm nay!"
Lúc này, các đại thần và mệnh phụ phía sau Ôn Noãn đều chắp tay hành lễ: "Cung nghênh các vị tướng sĩ vì nước, anh dũng vô địch bình an trở về!"
Bá tánh xung quanh cũng sôi nổi hành lễ theo: "Cung nghênh các vị tướng sĩ vì nước, anh dũng vô địch bình an trở vê!"
"Cung nghênh các vị tướng sĩ vì nước, anh dũng vô địch bình an trở về!"
Trong lòng mọi người một mảnh lửa nóng!
Vì các tướng sĩ có thể bình an trở về.
Vì sự yên ổn và hạnh phúc lúc này.
Trong đám người, Tiểu Hoàng đang được Trần Hoan cùng Trần Hi và bà vú, ma ma chăm sóc, tò mò nhìn các binh lính: "Trân Hoan cô cô, bọn họ chính là anh hùng sao?"
Trần Hoan gật đầu: "Đúng vậy, bọn họ chính là anh hùng, anh hùng bảo vệ quốc gial"
Có vẻ rất lợi hại! Có rất nhiều người kính trọng bọn họ.
"Hoan cô cô, có phải anh hùng rất lợi hại không ạ?”
"Đương nhiên rồi! Anh hùng là người lợi hại nhất, nhưng không phải ai cũng có thể gọi là anh hùng."
"Sau này ta cũng muốn làm anh hùng, ngay cả phụ hoàng cũng không lợi hại bằng ta!"
Một đứa trẻ nhỏ luôn luôn thích so sánh với cha mình.
Bởi vì mẫu hậu nói, phụ hoàng là một người vô cùng lợi hại.
Trần Hoan cười nói: "Ừm, tiểu chủ tử cần phải cố gắng hơn! Hoàng Thượng chính là anh hùng trong đại anh hùng!"
Tiểu Hoàng: "..."
Còn có phân chia như vậy sao?
Trong anh hùng còn có đại anh hùng ư?
Phụ hoàng là đại anh hùng?
"Vậy thì ta phải làm anh hùng trong đại đại anh hùng!"
Dù sao cũng phải lợi hại hơn phụ hoàng mới được! Để hắn không dám hung dữ với mình!
"Được rồi, vậy ngài phải cố gắng học tập mới được!"
Sau khi hoàn thành xong nghi thức nghênh đón, Nạp Lan Cẩn Niên cố ý sai người mở tiệc ở khoảng đất trống trước Kim Loan Điện, từng bàn tiệc thật dài, kéo dài ra ngoài, bày biện tới ngoài cửa thành.
Có hàng vạn bàn tiệc, nhìn từ trên cao xuống trông giống như một con rồng khổng lồ đang uốn lượn.
Đây là ý tưởng của Ôn Noãn.
Bởi vì hôm nay chính là trừ tịch, vừa có thể ăn một bữa cơm đoàn viên với binh lính chiến thắng trở về, lại có thể chia sẻ niềm vui với dân chúng, một công đôi việc.
Đồ ăn ngoại trừ đầu bếp của Ngự Thiện Phòng thì còn có đầu bếp trong phủ các đại thần, đầu bếp tửu lầu trong kinh thành cùng nhau chuẩn bị.
Rất nhiều bá tánh còn xào thêm vài món ăn ở nhà mang theo đến vì để cảm ơn binh lính, cho bọn lính thêm đồ ăn.
Thậm chí bọn họ còn mang cả bàn trong nhà ra đặt ở bên cạnh tạo thành con rồng nhỏ để cùng ăn uống chung vui với binh lính!
Bữa cơm đoàn viên này cả quân và dân cùng vui, khắp nơi vui mừng.
Khi tiếng chuông năm mới vang lên.
Nạp Lan Cẩn Niên cùng Ôn Noãn đứng lên.
Nạp Lan Cẩn Niên nâng chén nói với mọi người: "Các vị ái khanh, toàn bộ binh lính và bá tánh của Nạp Lan Quốc, trẫm và Hoàng Hậu kính các ngươi một ly! Chúc mọi người một năm mới vui vẻ, an khang thịnh vượng!"
An Thân Vương cùng Ninh Vương chia nhau ngồi ở hai bên bàn, hai người đồng thời đứng lên nâng chén nói to: "Chúc Hoàng Thượng, Hoàng Hậu năm mới vui vẻ, phúc thọ an khang! Chúc núi sông Nạp Lan Quốc bền vững, quốc thái dân an."
Vì thế, lấy hai người cầm đầu, từng người hai bên bàn tiệc đều lần lượt đứng lên, như các tấm thẻ được dựng thẳng lên, ngay ngắn giống nhau.
Mỗi người đều hô to: "Chúc Hoàng Thượng, Hoàng Hậu năm mới vui vẻ, phúc thọ an khang! Chúc núi non Nạp Lan Quốc bền vững, quốc thái dân an."
"Phanh, phanh, phanh”
Ngay lúc này trên trời sáng lên pháo hoa.
Những bông pháo hoa rực rỡ và bắt mắt nở rộ trên bầu trời đêm đen tối.
"Pháo hoal Có pháo hoal"
"Pháo hoa đẹp quá!"
Nhiều người reo lên thích thú.
Mọi người đều ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Pháo hoa nở rộ và đầy màu sắc, và mọi người đều đắm chìm trong niềm vui.
Nạp Lan Cẩn Niên lặng lẽ cầm chặt tay Ôn Noãn.
Ôn Noãn đang ngẩng đầu xem pháo hoa, xem rất nghiêm túc.
Nàng liếc mắt nhìn ve phía Nạp Lan Cẩn Niên, mang theo dò hỏi.
Nạp Lan Cẩn Niên cúi đầu, cười với nàng, sau đó không nhịn được hôn nhẹ lên môi nàng. Mọi người đều đang ngẩng đầu nhìn pháo hoa trên bầu trời, không có người chú ý tới việc bọn họ thân mật.
Pháo hoa nở rộ đầy trời, lấp đầy một nửa bầu trời.
Ánh sáng của những ngọn lửa đỏ, vàng, xanh hắt lên mặt mọi người, thắp lên niềm hy vọng tốt lành cho năm mới.
Nạp Lan Quốc cũng bắt đầu mở ra một chương mới từ hôm nay.
Khi bữa tiệc kết thúc, trời đã gần sáng.
Lâm Đình Hiên mỗi tay ôm một đứa nhỏ, hắn ôm hai đứa nhỏ trở lại phủ tướng quân với Ôn Hinh.
Hai đứa nhỏ hôm nay rất vui vì cha trở về, lại là ngày trừ tịch, hai đứa nhỏ vui vẻ xoay quanh bên người Lâm Đình Hiên, chơi đùa hăng say, hiện tại ngủ thiếp đi trên bờ vai của cha.
Lâm Đình Hiên ôm hai đứa nhỏ trở về sân của bọn nhỏ, dưới sự giúp đỡ của Ôn Hinh, đặt hai đứa trẻ lên giường của chúng.
Ôn Hinh sửa chăn lại cho nữ nhi, cúi người hôn nhẹ lên gò má mềm mại ửng hồng của nữ nhi.