Chương 2210: Phiên Ngoại 2
Chương 2210: Phiên Ngoại 2Chương 2210: Phiên Ngoại 2
Hai người bước vào, ánh mắt rơi vào một đống than đen đáng ngờ trong nồi sắt.
Thái Thượng Hoàng tron to hai mắt, thò đầu tới, tò mò nói: "ay là cách nấu mới của thịt thỏ kho tàu sao? Ăn vào có phải là cảm giác ngoài cháy trong mềm hay không?"
Trong ấn tượng của ông ấy, những thứ Ôn Noãn nấu có màu đen thì đều rất ngonl
Vương Kiêu biết thưởng thức nhiều hơn Thái Thượng Hoàng, vuốt râu: "Đây có phải là do vô tình làm cháy thịt không?"
Nạp Lan Cẩn Niên bình tĩnh cầm lấy cái xẻng múc than đen trong nồi lên: "Ừm, ta quên canh lửa. Tiểu Hoàng, hôm nay chúng ta sẽ ăn cá nướng thay cho thịt thỏ kho, được không?”
"Ồ, được." Tuy rằng cậu có chút thất vọng, nhưng cậu thấy mẫu thân trừng mắt nhìn cha, nhất định là cha lại làm sai. Thôi bỏ đi, cậu cũng nên săn sóc một chút, đừng đổ thêm dầu vào lửa.
Nếu không, mẫu thân không cho cha vào phòng ngủ, cha sẽ đến phòng mình ngủ với mình, rất phiên phức!
Bởi vì phụ thân luôn luôn ngủ không ngon, không phải đau bụng thì là đau đầu, sau đó tìm đủ mọi cớ để mình đi tìm mẫu thân, mãi cho đến khi phụ thân thành công trở về phòng ngủ với mẫu thân thì phụ thân mới chịu dừng lại!
Cậu không muốn bị giày vò như vậy!
Vương Kiêu nghe vậy thì thất vọng, đã lâu rồi ông ấy không ăn thịt thỏ kho tàu!
Mong chờ cả buổi sáng, bắt cá trở về sẽ ăn thịt và uống rượu cùng với Thái Thượng Hoàng!
"Hai người đang bận gì vậy? Sao đang nấu nướng mà lại quên canh lửa?"
Thái Thượng Hoàng nhìn thấy đôi môi đỏ ửng của Ôn Noãn thì còn gì không rõ nưa chứ, ông nhìn thoáng qua Nạp Lan Cẩn Niên, ừ, quả nhiên, trông sưng đỏ hơn ngày thường một chút!
Ý nghĩ xấu trong bụng ông ấy không nhịn được tràn ra ngoài, ra vẻ tò mò nói: "Thập thất, sao miệng của đệ giống như bị sưng lên thế?"
Vương Kiêu nghe vậy thì nhìn sang.
Ôn Noãn càng đỏ mặt hơn, nàng vội vàng cúi đầu nhìn nồi canh trong bếp nhỏ.
Lúc này Tiểu Hoàng vội cướp nói: "Con biết, là bị muỗi đốt! Miệng của mẫu thân cũng sưng lên kìa! Mỗi ngày mẫu thân thức dậy thì miệng đều sưng lên, bởi vì ban đêm ngủ luôn có muỗi đốt mẫu thân'.
Không khí bỗng im bặt.
Vương Kiêu liếc nhìn Nạp Lan Cẩn Niên, còn có gì không rõ nữa.
"Khụ khụ. Vậy sao? Trên núi thật nhiều muỗi! Buổi chiều ta lên núi hái ít dược thảo mang về đuổi muỗi."
Thái Thượng Hoàng cười nói: "Đúng vậy, nhiều quá rồi, giữa ban ngày ban mặt còn dám đốt miệng người ta! Ta đi cùng với Vương huynhil"
Tiểu Hoàng lập tức nói: "Bá phụ, cữu công gia, cháu cũng muốn đi!"
Thái Thượng Hoàng xoa đầu cậu, cười nói: "Ha ha, nhất định phải dẫn cháu theo, nếu không muỗi sẽ không dám xuất hiện!"
Bình tĩnh như Nạp Lan Cẩn Niên thì lúc này tai cũng đỏ bừng.
Bị muỗi đốt có thể đánh lừa một đứa trẻ ba tuổi, nhưng không lừa được hai người lão luyện như này!
Mà lúc này lòng muốn chết Ôn Noãn cũng cgl
Ừm, không phải vì cái gì khác, mà là vì canh gà trong nồi đất cũng đã cạn hết! Con gà cũng bị cháy!
Rốt cuộc vừa rồi bọn họ đã hôn bao lâu?
Lúc này, Thái Thượng Hoàng cũng phát hiện, ông ấy mở to hai mắt, vẻ mặt khó có thể tin, sau đó nhìn về phía Nạp Lan Cẩn Niên: "Thập thất hoàng đệ, thể lực tốt đấy!"
Món hầm này là canh gà phải không?
Nước trong canh gà cũng có thể nấu cạn?
Rốt cuộc đã giằng co trong bao lâu?
Mặt Ôn Noãn càng đỏ hơn, nàng cố ý nghiêm mặt nói: "Còn đứng ở chỗ này làm gì? Mau rửa cá tôm sạch sẽ, xử lý một chút, nếu không bữa trưa chỉ có thể ăn rau!"
Lời đe dọa này cực kỳ có hiệu quả.
Thái Thượng Hoàng lập tức kéo Vương Kiêu và Tiểu Hoàng ra ngoài.
Lúc lao ra khỏi cửa, ông ấy còn để lại một câu: "Thập Thất, Ôn Noãn, các ngươi tranh thủ thời gian tiếp tục bận rộn một chút, chỉ còn lại cá tôm, bữa trưa không thể không có thịt! Đừng nấu khét nữa đấy!"
Ôn Noãn: "..."
"Đều là lỗi của chàng!" Ôn Noãn liếc Nạp Lan Cẩn Niên một cái!
Năm nay hắn ngủ chung với Tiểu Hoàng đi!
Không bao giờ cho phép hắn leo lên giường của mình nữa!
"Ừm, đều là lỗi của ta!" Thái độ nhận lỗi vẫn tốt như cũ.
"Lần sau không dẫn Thái Thượng Hoàng ra ngoài chơi nữa! Quá đáng ghét!" Ôn Noãn lại trừng mắt nhìn hắn, hối hận nói.
Nạp Lan Cẩn Niên mỉm cười, tiến lên kéo nàng vào trong lòng, ôm eo nàng dỗ dành: "Ta đã nói rồi, không thể dẫn theo. Lần sau chỉ có hai chúng ta thôi, được không?"
Lúc này, Thái Thượng Hoàng lại chạy vào, ông ấy nói với vẻ mặt nịnh nọt: "Đừng! Lần sau ta không dám nữa!"
Ôn Noãn nhanh chóng đẩy Nạp Lan Cẩn Niên ra.
Nạp Lan Cẩn Niên lập tức dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn qua.
"Ta tới lấy nồi đi rửa! Ha ha. Các ngươi tiếp tục! Tiếp tục!" Thái Thượng Hoàng cái khó ló cái khôn chạy đến trước bếp lò, cầm cái nồi sắt lớn kia lên rồi cấp tốc chạy ra ngoài.
Ôn Noãn: "..."
Nạp Lan Cẩn Niên: '..."
Hắn sẽ không nói cho ông ấy biết là hai cái tai của nồi sắt lớn đang nóng đâu!
Ngón tay của Thái Thượng Hoàng truyên đến một trận đau rát, ông ấy cố nhịn chạy ra khỏi phòng bếp, lập tức ném cái nồi dil
Ông ấy xòe lòng bàn tay ra nhìn, rất tốt, mười ngón tay đều có vết phồng rộp!
Lúc này, Tiểu Hoàng kêu lên: "Bá phụ, sao người lại ném cái nồi đi vậy? Cái nồi hỏng rồi!".
Vương Kiêu liếc nhìn: "Ồ, hình như trong nhà chỉ có một cái nồi sắt, bữa trưa không có nồi để xào rau đúng không?”
Thái Thượng Hoang:
Hình như đã đùa hơi quá rồi!
Huhu, lần này thiệt to rồi! Đến mức phải nhịn đói!