Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ ((Dịch Full)

Chương 2204 - Chuong 2211: Phiên Ngoại 3

Chuong 2211: Phien Ngoai 3

Chuong 2211: Phien Ngoai 3

Huyện Đại Bằng

Làng chài Thâm Dũng.

Đây là một làng chài nhỏ nằm ở vùng duyên hải, dân số của cả thôn chưa đến trăm người.

Bởi vì ít cày ruộng nên phần lớn các thôn dân đều làm nghề đánh bắt cá, thủy hải sản sống qua ngày.

Ôn Noãn và Nạp Lan Cẩn Niên du ngoạn khắp nơi không có mục đích cụ thể, dừng ở đâu thì ở lại chỗ đó, nếu thích địa điểm kia thì sẽ ở lại khoảng mười ngày đến nửa tháng.

Nếu không có hứng thú thì chỉ ngủ lại một đêm, ngày hôm sau sẽ di chuyển đến nơi khác.

Tốc độ xe ngựa cũng không quá nhanh, cả chặng đường ăn ăn uống uống, có khi dừng lại ven các con đường nhỏ trong núi, thấy dòng suối nhỏ thanh mát, rất hợp để nghịch nước thì sẽ dẫn Tiểu Hoàng đến bên dòng suối chơi đùa rồi mới đi tiếp.

Nếu bọn họ không thích đi bằng đường bộ nữa, vậy chuyển sang đi bằng đường thủy, đi thuyền ra biển, sẵn tiện cho tiểu Hoàng được ngắm nhìn biển rộng.

Sau đó bọn họ nhìn thấy những chiếc thuyền đánh cá đang quay vào bờ ở trên biển, nên đi phía theo sau mấy con thuyền đó, đặt chân đến một làng chài nhỏ.

Trời cao thanh mát, gió biển sáng sớm thổi tới hơi se lạnh, xua tan sức nóng của ngày thu.

Nhiệt độ không khí rất hợp lòng người, vừa hay hợp để đi tản bộ.

Dưới ánh sáng của mặt trời, hai người Ôn Noãn và Nạp Lan Cẩn Niên nắm tay nhau đi bộ trên biển.

Cách đó không xa Tiểu Hoàng đang chơi với mấy đứa nhỏ trong thôn.

Mặt biển và bầu trời như hòa làm một, từng con thuyền đánh cá ra khơi từ sáng sớm bây giờ đã quay trở lại, đang đi từ xa đến gần.

Ôn Noãn nhìn khung cảnh xinh đẹp hài hòa này, không khỏi nở nụ cười.

Nạp Lan Cẩn Niên cảm nhận được thay đổi trong cảm xúc của nàng, cúi đầu dịu dàng hỏi: "Cười cái gì?"

Ôn Noãn nhìn thoáng qua phương xa, lại nhìn thoáng qua đám trẻ con đang cười vui ở trên bờ cát thì hơi mỉm cười: "Không có gì, chỉ cảm thấy có lẽ đây chính là cuộc sống lý tưởng mà ta luôn mong muốn".

Khóe miệng Nạp Lan Cẩn Niên cũng cong lên: "Là như thế nào?"

Cho nàng một cuộc sống lý tưởng, chính là mục tiêu lớn nhất cuộc đời hắn.

"Là giống như bây giờ, yên tĩnh, hài hòa, có niềm vui, có hy vọng, còn cả...' Ôn Noãn giơ tay lên, quơ quơ bàn tay đang đan chặt vào nhau của hai người, nở nụ cười xinh đẹp nói: Còn cả cái này nữa, tình yêu! Ừ, ta có từng nói là †a yêu chàng hay chưa?”

Bước chân của Nạp Lan Cẩn Niên hơi khựng lại, dừng lại.

Ôn Noãn bước thêm một bước, phát hiện hắn đã dừng lại, cũng đứng lại theo, quay đầu lại nhìn về phía hắn, cười thật tươi.

Nạp Lan Cẩn Niên dùng một tay kéo nàng vào trong lồng ngực, ôm thật chặt

Ôn Noãn nhanh chóng nhìn thoáng qua bọn nhỏ ở đằng trước, phát hiện bọn nhỏ không nhìn sang đây, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, nàng mau chóng duõi tay đẩy hắn ra: "Làm gì vậy? Bọn nhỏ sẽ nhìn thấy!"

Nạp Lan Cẩn Niên buông lỏng nàng ra, sau đó cầm lấy cổ tay nàng, kéo nàng đi ve phía mấy tảng đá ngâm ở nơi xa.

Đi đến chỗ mấy tảng đá ngầm, hắn trực tiếp ấn nàng lên tảng đá, dùng toàn bộ cơ thể đè lên, vây chặt nàng ở giữa khối đá và minh, cúi đầu, hôn lên môi nàng không một kẽ hở, công thành đoạt đất.

Sau một lúc lâu, nhịp thở của hai người cũng rối loạn, Nạp Lan Cẩn Niên mới buông nàng ra, trán hắn tựa vào trán nàng, hơi thở nóng rực, pha chút hương trà nhàn nhạt, bao quanh nàng.

"Chưa từng nói"

"Hả?" Ôn Noãn nắm lấy phần áo ở trước ngực hắn, thở phì phò, nhất thời chưa kịp phản ứng lại.

"Lúc nãy nàng hỏi ta là nàng đã từng nói hay chưa, chưa từng nói."

Lúc nãy?

Lúc nãy nàng hỏi hắn, nàng đã từng nói là nàng yêu hắn hay chưa?

Cho nên, bây giờ người này đang...

"Lúc nãy ta nói cái gì?" Ôn Noãn giả vờ không nhớ ra.

Ánh mặt của Nạp Lan Cẩn Niên chợt lóe, lại đè nàng xuống lần nữa.

"Ưm.

Lúc này còn lâu hơn lúc nay mạnh mẽ hơn, giống như trời đất quay cuồng, cả người Ôn Noãn bị hắn đè xuống khối nham thạch.

Nạp Lan Cẩn Niên nằm trên người nàng, hai tay chống ở bên người nàng, hơi thở hỗn loạn, ánh mắt thâm thúy, giọng điệu tràn ngập sự uy hiếp: "Lúc nãy nàng nói cái gì?"

"Ta nói cái gì chứ? Ưm...'

Thật vất vả Ôn Noãn mới tìm được khe hở, nàng đẩy hắn ra, giơ tay đấm vào ngực người nào đó: "Này, tiểu Hoàng còn đứng bên bờ biển, rất nguy hiểm.

"Có Trần Hoan và Trần Hỉ trông rồi. Nàng có lời nào muốn nói với ta không?" Đôi tay của Nạp Lan Cẩn Niên chống lên tảng đá, híp mắt nhìn nàng.

Bộ dạng như kiểu nếu nàng dám nói không thì hắn sẽ tiếp tục, thẳng đến khi nào nàng nói có mới thôi.

"Người xấu!"

Nạp Lan Cẩn Niên nhướng mày, áp người xuống.

Ôn Noãn nhanh chóng duỗi tay đẩy hắn, không cho hắn áp người xuống rồi nhìn hắn nói: "Ta nhớ rõ chàng cũng chưa từng nói với tai"

"Nàng nói trước!"

"Không!"

Nạp Lan Cẩn Niên lại hơi dùng sức áp người xuống.

Ôn Noãn sợ tới mức vội nói: "Ta yêu chàng!"

Ánh mắt Nạp Lan Cẩn Niên lại càng sâu, bất mãn nói: "Nói lại lần nữa. Chẳng có chút thành ý nào!"

'Sao lại không có thành ý?”

"Khi nói ra lời này đáng lẽ phải liếc mắt đưa tình nhìn ta, rồi dùng giọng điệu ngọt ngào đến mức có thể chảy ra nước để nói"

Ôn Noãn: "..."

Liếc mắt đưa tình là cái quỷ gì?

Ngọt ngào đến mức có thể chảy ra nước là cái quỷ gì nữa vậy?

"Ta không hiểu, chàng làm mẫu được không?" Phút chốc trong ánh mắt của Ôn Noãn hiện lên sự giảo hoạt, mày đẹp của nàng khẽ nhếch lên, trưng ra vẻ mặt ngây thơ. Sao Nạp Lan Cẩn Niên có thể bỏ lỡ ánh mắt đó của nàng, hắn nhìn chăm chú vào nàng một lát, cuối cùng chậm rãi nhếch khóe miệng lên, lộ ra một nụ cười yêu mị mê hoặc chúng sinh: "Là như thế này."

Hắn từ từ cúi đầu, ghé đến bên tai nàng,"Ta yêu nàng, Hoàng Hậu của trẫm"

Giọng nói của hắn khàn khàn, dịu dàng giống như gió biển sáng sớm khẽ thổi qua bên tai, vờn quanh trái tim nàng.

Đầu quả tim nàng nhẹ nhàng rung lên.

Nạp Lan Cẩn Niên đứng thẳng người, nhìn xuống nàng, ánh mắt cực kỳ nhu hòa, mềm mại đến mức giống như có thể chảy ra nước.

"Ta yêu nàng, rất yêu, rất yêu, dùng toàn bộ sinh mạng của ta và cả giang sơn này. ."

Người nam nhân ở gần trong gang tấc, hương trà mát lạnh trên người hắn như bao phủ từ đầu đến chân nàng.

Ánh mắt hắn dần trở nên sâu thẳm, có thứ gì đó trào lên như sóng gió mãnh liệt, tựa cơn thủy triều ập đến trước mặt, muốn cuốn lấy nàng.

Cho dù hai người đã thành hôn lâu rồi, nhưng trái tim của Ôn Noãn cũng không nhịn được mà đập thình thịch.

Hai người cứ nhìn chăm chú vào đối phương như thế, không ai động đậy gì.

Nạp Lan Cẩn Niên đứng im vì hắn sợ không thể khống chế được bản thân mình.

Ôn Noãn lại bị sắc đẹp của người nào đó mê hoặc hoàn toàn.

Thẳng đến khi nơi xa truyền đến tiếng hoan hô của đám trẻ:

"Thuyền đánh cá đã về rồi!"

"Thuyền đánh cá đã về rôi!"

Ôn Noãn sực tỉnh người, đẩy hắn ra: "Đứng lên đi! Hoàng Thượng của ta."

Nạp Lan Cẩn Niên cười, hắn đứng thẳng người dậy, đi sang bên, rồi đỡ Ôn Noãn đứng lên, còn phủi quần áo giúp nàng, sửa sang lại mái tóc cho nàng.

Sau khi hai người sửa sang lại quần áo cho gọn gàng sạch sẽ thì mới đi ra khỏi tảng đá ngầm.

Lúc này, từng chiếc thuyền đánh cá, đã bắt đầu cập bến.

Bọn họ ai cũng chạy đến thuyền đánh cá nhà mình, xem thử lần này có bội thu không.

Thái Thượng Hoàng và Hoàng Thượng cũng mua một con thuyền đánh cá, hôm nay là lần đầu tiên hai người đi cùng thôn dân ra biển đánh bắt cá.

Tiểu Hoàng cũng muốn đi, nhưng mà quá nguy hiểm nên Ôn Noãn không cho phép.

Chính là cái được được gọi là khinh thường núi cũng không được khinh thường nước, ra biển không có áo phao cứu sinh, thuyền đánh cá lại nhỏ hẹp, Tiểu Hoàng vẫn chưa hiểu chuyện, lỡ xảy ra chuyện gì thì cả đời này cũng không kịp hối tiếc, đương nhiên sẽ không cho thằng bé đi theo.

Con của các thôn dân đã tìm được thuyền nhà mình, bò lên thuyên một cách thuần thục.

Bọn chúng đứng trên thuyền đánh cá, hưng phấn kêu to: "A a, nhiều cá quái! Lần này bắt được nhiều cá quái Cha, cha thật lợi hại!"

"Nhiều cá thật! Nhiều tôm thật! Còn cả con cua to! Đêm nay con muốn ăn cua to!"

Tiểu Hoàng hưng phấn chạy ra bờ biển cùng bọn nhỏ, tìm nửa ngày trời, cũng chẳng thấy bóng dáng của Thái Thượng Hoàng và Vương Kiêu đâu.

Tiểu Hoàng sốt ruột nói: "Hoan cô cô, thuyên của nhà chúng ta đâu?"

Trần Hoan duỗi tay chỉ vào con thuyền cuối cùng nói: "Tiểu thiếu gia đừng nóng vội, thuyền của lão gia và cữu lão gia đang đi ở phía sau đó?" Tiểu Hoàng nhìn theo hướng mà Trần Hoan đã chỉ, cậu bé không nhịn được ma lẩm bẩm: "Sao bá phụ và Vương cữu công lại chậm như thế?" Trân Hoan: "Chắc do câu được quá nhiều cá, nên thuyền cũng nặng hơn?” Chương 2212: Phiên Ngoại 4

Tiểu Hoàng nghe vậy, cũng vui vẻ đáp: "Chắc chắn là thết"

Lúc nãy cậu bé đã nói Vương cửu công và bá phụ rất lợi hại, đánh thắng cả hổ.

Những bạn nhỏ khác cực kỳ hâm mộ, nói người đánh thắng được cả hổ thì chắc chắn có thể câu được nhiều cá nhất.

Cậu bé cũng cảm thấy thế.

Cữu công gia lợi hại như thế, là Đại tướng quân, ngay cả hổ cũng sợ ông ấy, huống chỉ là mấy con cá.

Lúc này các bạn nhỏ khác sôi nổi nhảy xuống thuyền, đi đến cạnh Tiểu Hoàng.

"Tiểu Hoàng, thuyền nhà ngươi đâu? Vẫn chưa cập bến sao?"

"Sao lại chậm thế?"

Trong đó có một cậu bé tên Tiểu Lãng, vẻ mặt khiêu khích nói: "Tiểu Hoàng, lần nào cha ta ra khơi cũng bắt được nhiều cá nhất, quay vê nhanh nhất. Thuyền nhà ngươi chậm như thế, chắc chắn là do không bắt được cái"

Hừ, từ khi Tiểu Hoàng tới, mọi người ai cũng thích chơi với cậu nhóc, cảm thấy cậu nhóc biết rất nhiều thứ, có vẻ ngoài đáng yêu, trên người luôn có đồ ăn ngon, nên không thích chơi với mình nữa.

Cho nên Tiểu Lãng trước kia là đại ca của đám trẻ có chút không phục, muốn dựa vào lần ra khơi bắt cá này dành lấy sự chú ý từ các bạn nhỏ.

Tiểu Hoàng nghe vậy cũng không tức giận, cậu bé lớn tiếng nói: "Sao có thể? Hoan cô cô của ta nói bá phụ và cữu công gia của ta chắc chắn đã bắt được rất nhiều cá, thuyền quá nặng, nên mới về chậm nhất!"

Những bạn nhỏ khác nghe vậy cũng phấn khởi nói: "Thật vậy sao?"

"Thật vậy sao?”

"Đương nhiên là thật!"

"Cữu công gia của ngươi thật lợi hại!! Mẫu thân của ngươi cũng thật lợi hại, làm điểm tâm quá ngonl!"...

Thấy các bạn nhỏ khác đối xử với Tiểu Hoàng nhiệt tình như thế, Tiểu Lãng tức giận nói: "Không phải đâu, thuyền cập bờ chậm nhất, thường là thuyền bắt được ít cá nhất!"

Các bạn nhỏ: "..."

Hình như cũng đúng!

Bởi vì bắt được ít cá nhất nên sẽ muốn ở lại bắt thêm một lát nữa, cho nên về chậm hơn.

Mỗi lần cha mình quay về trễ, thường là không thu hoạch được gì.

Lúc này, thuyền của Thái Thượng Hoàng và Vương Kiêu cũng đã cập bờ, vẫn chưa dừng hẳn, Thái Thượng Hoàng đứng trên thuyền vui vẻ vẫy tay với Tiểu Hoàng: "Tiểu Hoàng, bá phụ bắt cua cho cháu này! Là một con cua rất tol"

Vương Kiêu cũng phấn khởi vẫy tay với Tiểu Hoàng: "Tiểu Hoàng, Vương cữu công bắt cho cháu một con bạch tuộc! Hơn nữa còn bắt được rất nhiều tôm biển!"

Tiểu Hoàng cất bước chạy đến, đôi chân nho nhỏ, nhưng vì đã bắt đầu học võ với Nạp Lan Cẩn Niên, nên động tác bò lên thuyền rất mạnh mẽ.

Những bạn nhỏ khác cũng nhanh chóng chạy theo phía sau cậu rồi bò lên thuyền.

Tiểu Hoàng mặt đầy tươi cười đi vào trong thuyên, liếc mắt đánh giá bốn phía, nhưng trên thuyền rỗng tuechl

Ngoại trừ mấy thùng nước và bồn gỗ ra thì chẳng có gì.

Chẳng thấy bóng dáng của một con cá nào! Nhưng mà cậu nhìn thấy trên thuyền của những người khác chất đống đủ loại cá!

Biểu cảm Tiểu Hoàng vô cùng ngạc nhiên: "Bá phụ, Vương cữu công, cá đâu?"

Thái Thượng Hoàng cầm một con cua lớn từ trong bồn gỗ lên: "Ở chỗ này, có phải rất to đúng không?"

Vương Kiêu lại dùng một tay kéo một con bạch tuộc không còn động đậy và một con tôm biển còn ngoe nguẩy lên: "Ở đây này! Có phải rất to đúng không? Đây là bạch tuộc khổng lồ và tôm khổng lồ!"

Tiểu Hoàng: "..."

Các bạn nhỏ: "..."

Tiểu Lãng bò lên trên thuyền, nhìn thấy chiếc thuyền đánh cá rỗng tuếch thì không nhịn được mà chỉ tay về phía con cua và bạch tuộc bọn họ đang cầm cười ha ha: "Ha ha. Hai người ra biển nửa ngày trời, mà chỉ bắt được ba thứ này? Ha ha."

Những bạn nhỏ khác cũng không nhịn được mà phì cười: "Du gia gia, Vương gia gia, có phải hai người không biết bắt cá đúng không?"

"Cũng quá ít rôi? Cha cháu tùy tiện giăng lưới, cũng bắt được nhiều hơn thế này! Hai vị gia gia, không phải hai vị đã nói chắc chắn sẽ quay về trong thắng lợi hay sao?"

Thái Thượng Hoàng sờ râu, nghiêm trang nói: "Mấy đứa nhóc như các cháu thì hiểu cái gì, bắt cá thì phải bắt vua của bọn chúng trước, cua mà hai gia gia bắt được chính là vua của các loài cua! Loại tám càng, còn cả tôm khổng lồ! Bắt một con cũng đủ ăn một bữa, cần gì phải vớt nhiều như thế?"

"Chậc! Gia gia, ngài đừng lừa con nít!" Các bạn nhỏ không nhịn được mà "chậc" một tiếng.

"Một con cua nhỏ như thế sao có thể là vua của các loài cua được chứ? Du gia gia, con cua mà cha cháu bắt được còn to hơn con này!"

"Cháu cũng từng nhìn thấy con cua lớn hơn này nhiều, bự bằng cái bồn!"...

Bọn nhỏ thi nhau vạch trần lời nói dối của Thái Thượng Hoàng.

Tiểu Lãng nhìn Tiểu Hoàng đắc ý dào dạt nói: "Ba con này ta tùy tiện xách đồ ra bờ biển câu cũng có thể câu được! Tiểu Hoàng, ngươi nói Vương cữu công của ngươi đánh thắng hổ là lừa người khác đúng không!"

“Ta không gạt các ngươi"

"Hừ, ngươi đang lừa bọn ta, ngươi đúng là đồ nói dối! Nói gì mà bá phụ và Vương cữu công của ngươi rất lợi hại! Ngay cả bắt cá cũng không biết thì sao có thể đánh thắng hổ?! Ngươi đúng là đồ mạnh miệng, đồ nói dối, bọn mình đừng chơi với cậu ấy nữal!"

Vương Kiêu: "..."

Thái Thượng Hoang:

Hai người trợn tròn mắt, sao lại thế này?

Sao Tiểu Hoàng nhà ông lại biến thành kẻ mạnh miệng?

Đứa nhỏ này nói chuyện quá đáng thật!

Nhưng mà, bọn họ là đại lão gia, không thể hơn thua với trẻ con đúng không?

Tiểu Hoàng nghe vậy thì tức giận nói: "Ta không có, Vương cữu công của ta biết đánh nhau với hổ thật! Ta không nói dối!"

Vương Kiêu nhanh chóng gật đầu: 'Không sai, đúng thật là ta có thể đánh nhau với hổi Tiểu Hoàng nhà ta không nói dối!"

Thái Thượng Hoàng cũng vội gật đầu: "Đúng thế, Tiểu Hoàng không lừa các cháu, ta cũng từng đánh nhau với hổt" "Đúng là đồ nói dối, Tiểu Hoàng còn bảo hai người bắt được nhiều cá nhất! Chừng này mà gọi là nhiều sao? Hai người cũng là đồ nói dối, Tiểu Hoàng cũng thết Cả nhà các người đều là đồ nói dối!"

Tiểu Hoàng: '..."

Thái Thượng Hoang:

Vương Kiêu: ”...'

Tức chết đi được!

Đứa nhỏ này, sao lại không có giáo dưỡng như thế chứ?

Vương Kiêu vung tay áo lên, đi vê phía Tiểu Lãng.

Ông đang định bắt lấy cổ áo cậu, đưa đứa nhóc này cho cha mẹ cậu giáo dục lại.

Ông cũng quen biết với cha mẹ của cậu nhóc, đều là người hiểu lý lẽ, bình thường ra biển đánh cá rồi mang lên trấn bán, bận đến mức không có thời gian chăm sóc con cái, nên đứa nhóc này mới như vậy!

Phải nhắc nhở một chút, đừng để thằng bé trở nên hư đốn.

Lúc này Ôn Noãn và Nạp Lan Cẩn Niên phi người nhảy lên thuyền.

Xuất hiện trước mặt đám trẻ.

Đám nhóc con:

Lúc nãy cha mẹ của Tiểu Hoàng đã bay lên thuyền đúng không?

Thật lợi hail

Nạp Lan Cẩn Niên nhìn ba con vật trong tay Thái Thượng Hoàng và Vương Kiêu, mặt không cảm xúc nói: "Quả nhiên rất lợi hại!"

Hai người: "...'

Trước khi ra biển hai người đã khoác lác, tán dương bản thân lợi hại bao nhiêu, lợi hại đến mức nào, chắc chắn có thể quay về trong thắng lợi!

Tiểu Hoàng nhìn thấy Ôn Noãn, lập tức đi đến trước mặt nàng, túm váy nàng: "Mẹ, con không phải là kẻ nói dối."

Ôn Noãn sờ sờ gương mặt nhăn nhó của Tiểu Hoàng, dịu dàng nói: "Đương nhiên Tiểu Hoàng không phải là người như thế."

Tiểu Lãng: "Là kẻ nói dối!"

Ôn Noãn ngồi xổm xuống, dịu dàng nói với Tiểu Lãng: "Ai nói cả nhà dì là kẻ nói dối hả? Đúng thật hai vị gia gia này có thể chiến đấu với hổ, là dì bảo bọn họ đừng bắt quá nhiều cá, ăn không hết."

"Gạt người! Ai mà không muốn bắt được nhiều cá?"

"Không tin? Để dì nói cho cháu biết, nhà ta không chỉ bắt cá rất giỏi, mà kỹ năng câu cá của nhà dì cũng rất lợi hại! Nếu để dì câu cá, thì trong vòng mười lăm phút có thể câu được một trăm con. Nếu là bắt cá, vậy trong ba mươi phút có thể bắt đầy thuyền!"

Thái Thượng Hoang:

Trong vòng mười lăm phút có thể câu được một trăm con?

Noãn Noãn, có phải ngươi đang nói phét đúng không?

Sắp thổi phá trời luôn rồi!

Ngươi có biết là ra biển bắt cá, không phải chỉ cần giăng lưới là có thể bắt được cá không?

Bọn họ giăng lưới nửa ngày trời mà mới vớt lên được chừng này! Ba mươi phút mà bắt được đầy thuyền? Dành ra ba mươi phút đi thuyền ra biển cũng chẳng đi được bao xal Chương 2213: Phiên Ngoại 5

Tiểu Lãng trực tiếp trợn trắng mắt: "Gạt người! Mẹ cháu nói, gạt người sẽ rụng hết răng, nói dối nhiều lần thì chính là kẻ nói dối! Người lớn mà nói dõi lại càng sail Mười lăm phút mà có thể câu được một trăm con cá? Di khoác lác đúng không!"

Tiểu Hoàng tức giận: "Mẹ ta không phải là kẻ nói dối! Không được nói mẹ ta như thất"

Mắng chính mình còn được, nhưng không thể mắng mel

Ôn Noãn nhướng mày: 'Không tin? Vậy dì câu cho cháu xeml"

Tròng mắt Tiểu Lãng xoay chuyển: "Được thôi! Dì câu đi. Nếu trong mười lăm phút dì không câu được một trăm con cá, Tiểu Hoàng sẽ gọi cháu một tiếng đại ca, sau này cậu ấy phải nghe theo lời cháu nói, được không?"

Ôn Noãn: "..."

Đứa bé này, lợi hại!

Còn nhỏ như thế, đã muốn tìm đàn em, muốn làm đại ca.

Thái Thượng Hoang:

Thằng nhóc cũng dám sai cháu trai ông làm đệ tử của nó?

Gan đủ lớn!

Ôn Noãn nhìn về phía Tiểu Hoàng: "Tiểu Hoàng, con cảm thấy thế nào? Có sợ mẫu thân thua không?"

"Không sợ, con tin mẫu thân. Mẫu thân là người lợi hại nhất!

Ôn Noãn cười: "Ừ, ngoan!"

Tiểu Hoàng nhìn về phía Tiểu Lãng: "Nếu ta thắng thì ngươi phải xin lỗi mẫu thân, bá phụ và cữu công gia của ta, còn phải gọi ta là đại ca!"

Lần đầu tiên Tiểu Hoàng biết, hóa ra có thể lên làm đại ca dựa vào việc bắt cá.

Tuy rằng Tiểu Lãng lớn hơn mình.

Nhưng cậu bé phải trở thành đại cal

Tiểu Lãng giống như ông cụ non, vỗ ngực một cái,'Được! Dù sao chắc chắn ta sẽ thắng!"

Mười lăm phút mà câu được một trăm con cá?

Ra biển bắt cá ba mươi phút, có thể bắt đây thuyền?

Trẻ con cũng biết đây là chuyện không có khả năng!

Trừ phi cá trong biển tự bơi về phía lưới đánh cá nhà bọn hol

Còn cắn câu!

Ôn Noãn về nhà chuẩn bị một ít mồi câu, sau đó liền đi cùng Nạp Lan Cẩn Niên đến bãi đá ngầm câu cá.

Tiểu Hoàng vẫn không được đi theo sang đó.

Chỉ có thể mở mắt trông mong đứng trên bờ với các bạn nhỏ.

Bờ biển ở triều đại này, không giống như các bãi biển tràn ngập du khách thời hiện đại, cho nên khu vực gần các tảng đá ngầm cũng có rất nhiều cá tôm cua sinh sống.

Bình thường cũng có vài thôn dân đến đây câu cá.

Chẳng qua không dễ câu như thế, câu nửa ngày trời còn không nhiều ra biển đánh bắt cá trong một canh giờ. Phần lớn các ngư dân đều thích ra khơi, ngoại trừ một vài cụ già không thể ra xa bờ mới đến nơi này câu cá.

Bây giờ cũng có một vài cụ già đang câu.

Ôn Noãn và Nạp Lan Cẩn Niên tìm một chỗ không có ai.

Ôn Noãn ném một túi mồi xuống biển trước, sau đó nàng bắt đầu chuyển mây tía vào trong đó, dụ dỗ một vài con cá đến đây.

Chưa đầy một phút, dùng mắt thường cũng có thể thấy được cá tôm cua dưới tảng đá ngầm đã bơi đến với tốc độ cực nhanh.

Mấy con vật nhỏ nhỏ như cá tôm cua tranh nhau thức ăn trong túi mồi.

Nhưng mà bởi vì dùng túi để đựng nên không ăn được, đành phải uống chất lỏng màu vàng thẩm thấu từ trong túi mồi.

Nạp Lan Cẩn Niên móc môi vào cần câu, sau đó quăng cần câu xuống nước.

Bọn họ chuẩn bị tổng cộng mười cần câu, bên này, ba cần câu mà Nạp Lan Cẩn Niên vừa mới quăng xuống, số cần câu còn dư lại, chưa kịp móc mồi vào, đã có cá cắn câu!

Ôn Noãn nhanh chóng kéo cần câu lên.

Trên bờ.

Tiểu lãng nhìn Ôn Noãn và Nạp Lan Cẩn Niên quay tới quay lui. Cậu bé nói: "Tiểu Hoàng, cho dù cha mẹ ngươi có dùng một trăm cần câu, thì trong vòng mười lăm phút, cũng không thể câu được 100 con cá! Đừng nói gì đến việc chỉ dùng mười cần câu."

Những bạn nhỏ khác cũng đều gật đầu bày tỏ sự đồng ý.

"Cá rất khó câu."

"Ông nội của ta ngồi câu một canh giờ, cũng chỉ câu được vài con cá. Còn không bằng trực tiếp đi xuống đó mò cua."

"Trong mười lăm phút có thể câu được năm con đã là rất lợi hại rồi"

Nhưng mà đám nhóc mỗi người nói một câu, vẫn chưa nói xong đã thấy Ôn Noãn câu được một con cá.

Đám trẻ con: "..."

Tiểu Lãng sửng sốt một chút, sau đó nói: "Do ăn may thôi!"

Lúc này Ôn Noãn lại câu được thêm một con, một con cá nhảy nhót tung tăng giữa không trung!

Đám trẻ con: "..."

Tiếp theo, các bạn nhỏ chỉ thấy Nạp Lan Cẩn Niên không ngừng quăng cần câu xuống, Ôn Noãn không ngừng kéo cần câu lên, cá cứ xuất hiện liên tiếp nhau.

Không ngừng nghỉ dù chỉ một lát!

Cuối cùng, Ôn Noãn và Nạp Lan Cẩn Niên thật sự không thể lo liệu hết mọi việc!

Tốc độ quăng cần câu, cũng thua tốc độ cá cắn câu.

Các bạn nhỏ đứng trên bờ nhìn đến ngây người!

Các thôn dân đã câu cá nửa đời người cũng sợ đến ngây người!

Đây là tốc độ câu cá thần tiên gì vậy?

Tại sao bọn họ không thể câu được?

Cuối cùng, Ôn Noãn thấy cần câu quá phiền phức, nàng trực tiếp cầm lấy túi lưới đi vớt cái

Nạp Lan Cẩn Niên thấy cá tôm cua bơi đến từng đàn, hắn dứt khoát cầm lấy lưới đánh cá ở dưới mặt đất, giăng xuống biển.

Cả người nhảy xuống dưới biển kéo lưới.

Mấy thôn dân đang câu cá gần đó cũng đều chạy đến bên cạnh hai người, thấy trong biển đầy cá, cũng không rảnh lo gì cả, đều nhảy xuống vớt call

Bọn nhỏ đứng trên bờ quả thật trợn mắt há hốc mồm!

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?

Mười lăm phút sau

Vô số thôn dân nghe được tin tức, cũng chạy đến, nhìn đủ loại hải sản chất đống lên nhau như ngọn núi, cũng trưng ra biểu cảm hoài nghi nhân sinh.

Tiểu Hoàng đếm số cá chất đống đó, rồi cậu chỉ vào đống cá nho nhỏ này, kia, kia nữa nói: "Tiểu Lãng, tổng cộng có một trăm con cá. Ngươi đếm đi! Đếm xong rồi, nhớ gọi ta một tiếng đại ca, sau này phải nghe theo lời tal Còn phải xin lỗi nữa!"

Tiểu Lãng: "..."

Đấn lúc này, chức vị đại ca đám trẻ đã bị Tiểu Hoàng nắm giữ hoàn toàn!

Quá nhiều cá, nếu không xử lý cẩn thận thì sẽ rất lãng phí.

Bởi vì lúc nấy Ôn Noãn đã thu hút rất nhiều cá đến, nên nhà nào nhận được tin tức đều sai người đến vớt cá, vậy nên, giờ phút này trong nhà mọi người có rất nhiều cá, có cầm lên trên trấn bán thì cũng bán không hết.

Ôn Noãn liền dạy mọi người cách bảo quản số cá này như thế nào, còn dạy cho mọi người cách làm đồ ăn vặt từ cá, rong biển, ví dụ như cá cay, mực xé nhỏ, làm đồ ăn vặt từ các loại rong vân vân.

Như thế có thể khiến nơi đây phát triển hơn, kiếm được nhiều bạc hơn.

Nếu không, những ngư dân này, ngày nào cũng ra khơi khi trời còn chưa sáng, vớt một ít hải sản lên trấn bán, ngày nào cũng chỉ kiếm được mấy chục văn tiên, mùa hè hải sản rất dễ bốc mùi, cuối cùng chỉ có thể bán với giá thấp, cuộc sống cũng rất khó khăn.

Ở trên bờ biển này hơn một tháng, thời tiết càng ngày càng lạnh, Ôn Noãn dạy hết những cách mà nàng biết cho mọi người, bọn họ cũng nên rời đi tiếp tục con đường khám phá.

Ngày rời đi, ánh mặt trời rất lóa mắt.

Bãi cát trên bờ biển, xếp chồng từng con cá, còn cả tôm đang được phơi trên nham thạch.

Tất cả thôn dân đều cầm theo một túi hải sản phơi khô đến đưa tiễn.

Chẳng qua, thuyền cũng chỉ chứa được một số lượng có hạn, hơn nữa mấy ngày nay Ôn Noãn cũng đã tự mình phơi không ít, trước khi rời đi còn tặng cho không ít thôn dân, chỉ nhận lấy một phần nhỏ, còn lại từ chối hết ý tốt của mọi người.

Sau đó dưới sự lưu luyến không nỡ của mọi người mà vẫy tay chào tạm biệt.

Thuyền càng đi càng xa, đã không còn nhìn thấy bóng dáng của các thôn dân đứng bên bờ biển.

Tiểu Hoàng ngôi trước bàn, đùa nghịch những món trang sức xinh đẹp được làm từ ốc biển do các bạn tặng, lưu luyến không nỡ nói: "Mau thân, sau này chúng ta còn quay lại đây không?”

Ôn Noãn sờ đầu của cậu: "Mẫu thân không biết có còn quay lại hay không, nhưng mà sau này chờ đến khi con lớn thì con có thể tự mình quay về đây."

Một đời người, có thể đặt chân đến rất nhiều nơi, nhưng không phải nơi nào cũng có thể được chọn để quay lại. "Thật vậy sao?" "Đương nhiên!" "Vậy sau này khi lớn lên con sẽ quay lại đây” 

 

Bình Luận (0)
Comment