Chương 288: Đứa Bé Mang Họ Ai?
Chương 288: Đứa Bé Mang Họ Ai?Chương 288: Đứa Bé Mang Họ Ai?
Cang chân Ôn Noãn vừa thu lại, lạnh lùng liếc mắt nhìn ba người một cái, đi vào trong phòng.
Vẻ mặt ba người hoảng sợ, Tưởng thị cùng vợ Dương Tử nhanh chóng chạy đến chỗ Hà Hoán Hồng, tránh ở một góc nhìn Ôn Noãn hung dữ.
"Không được!" Tưởng thị yếu ớt kêu lên, nhưng dù thế nào cũng không dám tiến lên ngăn cản.
Theo sau là thùng gỗ, tủ quần áo, bàn trang điểm...
Tất cả đều bị Ôn Noãn một chân đá vỡ thành từng mảnh!
Năm đó của hồi môn mới tinh, dùng mười mấy năm tuy rằng đã cũ, nhưng năm đó dùng loại gỗ cũng là loại gỗ tốt, hiện tại vẫn rắn chắc vững chắc như cũ, nhưng mà ở dưới chân nàng giống như đã bị hỏng, như bị mọt ăn...
Thời gian chỉ nửa chén trà nhỏ, đã khiến gian nhà ở thành một mảnh hỗn độn!
Y phục bị xé rách, vải vụn, vụn đầu gỗ rơi đầy đất.
Cuối cùng, vẻ mặt Ôn Noãn bình tĩnh đi ra, ánh mắt dừng ở y phục mặc trên người vợ Dương Tử cùng quần áo tiểu hài tử trên tay nàng ta.
Đây đều là vải dệt lúc trước nhà nàng làm cho tiểu cô.
Ôn Noãn đi về phía vợ Dương Tử.
"AI Đừng tới đây!" Tức phụ Dương kêu thảm thiết một tiếng!
Ma quỷ! Nàng là ma quỷ!
Tức phụ Dương tử lập tức ném áo lót trong tay cho Ôn Noãn, Ôn Noãn trực tiếp xé thành hai nửa, sau đó ném xuống đất trong đống quần áo!
Nàng tiếp tục đi về phía nàng ta.
Tức phụ Dương tử sợ tới mức nhanh chóng lui về phía sau, nàng ta nghĩ đến cái gì, lập tức cởi hết quần áo trên người, ném cho Ôn Noãn: "Ta cho ngươi, ngươi đừng tới đây!"
Vợ Dương tử sợ tới mức lui về phía sau, không cẩn thận vướng ngã nằm lên người Hà Hoán Hồng trên mặt đất, ngồi đúng bộ phận quan trọng nào đó của hắn, một tiếng tiếng kêu thảm thiết như giết heo vang vọng ba ngày, bay thẳng lên trời xanh!
Ôn Noãn cầm quần áo ném về phía sân trống trải trên mặt đất, tìm được mồi lửa, thổi thổi, ném vào trong quần áo, một trận lửa bùng lên!
Ôn Noãn xử lý đều là của hồi môn của Ôn Gia Mỹ, những cái khác không phải thì không chạm vào.
"Được rồi, cha, còn có nữa không? Đồ vật của nhà ta tuyệt đối không thể tiện nghi cho những kẻ lòng lang dạ sói"
Tưởng thị cùng tức phụ Dương Tử hoảng sợ nhìn Ôn Noãn, đến thở mạnh cũng không dám, cả người đang hơi hơi phát run.
Hiện tại đã bắt đầu vào mùa đông, nhiệt độ không khí chỉ có mấy độ, cũng không biết hai người là lạnh hay là sợi
Ôn Gia Mỹ: "Không... Đã không còn!"
Noãn nhi, quá —— hung dữ!
Ôn Gia Thụy đau đầu một trận, Noãn nhi càng lúc càng tùy hứng, cố tình làm bayl
Hắn còn tưởng rằng nàng muốn mang những cái của hồi môn đó đi, nên mới nói ra.
Hiện tại thì hay rồi! Một trận đập phá như vậy, tuyệt đối nổi danh khắp làng trên xóm dưới!
Về sau sẽ không phải toàn bộ người trong huyện đều biết nàng là người đàn bà đanh đá còn hung dữ đây chứ?
Hiện tại Ôn gia thôn đã có người lén truyền sau lưng, chỉ là không dám trắng trợn táo bạo nói ra mà thôi.
"Vậy đi thôi!" Ôn Noãn tiêu sái vỗ vỗ tay.
"Được." Ôn Gia Mỹ ngoan ngoãn nghe lời, bị dọa đến nỗi thương tâm vừa rồi đều đã quên!
Ôn Noãn đi được vài bước thì ngừng lại, quay đầu lại nhìn vợ Dương Tử: "Đúng rồi. vợ Dương tử, đứa nhỏ này mang họ của ông chủ tiệm tạp hóa, hay là họ Hà? Cô biết rõ ràng không?”
Ôn Noãn ném xuống lời này xong, ba người cứ thế rời đi.
Sau một lúc lâu ba người bị dọa tới hồn phi phách tán mới hoàn hồn.
"Hòa li là tốt! Hòa li là tốt! Thật là đáng sợ!" Tưởng thị nỉ non.
Vợ Dương tử lại đổ mồ hôi lạnh, câu nói cuối cùng của nha đầu chết tiệt kia là có ý gì?
Chẳng lẽ nàng biết cái gì sao?
Hài tử trong bụng nàng —— bản thân nàng cũng không biết là của ai.
Không, chắc là của Hà Hoán Hồng, mấy tháng trước, chỉ có hắn tới nhiều nhất!
Những người khác chỉ là ngẫu nhiên tới một lần.
Cả người Hà Hoán Hồng đều đau, đối với lời nói của Ôn Noãn còn chưa phục hồi tinh thần lại, hắn ta không còn sức lực gì nói: "Gọi đại phu —— ta sắp chết đến nơi rồi!"