Chương 289: Nghĩ Thoang
Chương 289: Nghĩ ThoangChương 289: Nghĩ Thoang
Bước đi trên đường, Ôn Gia Mỹ cứ vuốt bụng mãi, biểu cảm ảm đạm, ánh mắt trống rỗng, giống như kẻ mất hồn.
Ôn Noãn không thấy chút sức sống nào trên người tiểu cô, tâm mắt nàng dừng lại trên bụng tiểu cô, nghĩ thầm đứa nhỏ này đến không đúng lúc.
Cho dù có sinh hay không cũng là một lựa chọn gian nan.
Ôn Noãn lôi kéo tay của tiểu cô, nghĩ nên an ủi tiểu cô thế nào.
Nàng thật sự không biết cách an ủi người khác, còn ve đánh người thật ra nàng vẫn khá thành thạo.
Ôn Noãn nghĩ nghĩ mới nói: "Tiểu cô, nếu tiểu cô vẫn chưa hết giận, cháu quay lại giúp tiểu cô đánh cho tên tra nam kia thêm một trận nữa? Chọc mù đôi mắt của lão thái bà kia, phế cái kia của tên tra nam đi, đập nát căn nhà đó! Thẳng đến khi tiểu cô hài lòng mới thôi?"
Ôn Gia Mỹ sực tỉnh người lại, vẻ mặt khẩn trương: "Không cần, không cần! Đủ rồi... đánh đủ rồi! Tiểu cô rất hài lòng."
Nghĩ đến sự tàn nhẫn lúc nãy của Ôn Noãn, bà nghĩ mà có hơi sợ.
Bây giờ mấy món đồ trong nhà trên cơ bản đã bị đập bể hết sạch rồi.
Đến nỗi người, nếu đánh thêm chỉ sợ cũng sẽ xảy ra chuyện.
Ôn Gia Thụy ngồi đằng trước lái xe bò: "Tiểu muội đừng đau lòng, không đi đường xưa của mẹ nữa. Người đàn ông như thế không đáng để dựa dam cả đời! Hòa li thì cuộc sống càng thư thái! Sau này tứ ca nuôi muội, còn cả đứa bé trong bụng muội nữa... , ca sẽ đối xử với nó như con mình. Nếu là bé trai, thì dạy thằng bé đọc sách biết chữ, để thằng bé tham gia khoa cử. Sau này thi đậu công danh, kiếm tiên nuôi muội. Nếu là một bé gái vậy cũng sẽ dạy con bé đọc sách hiểu lý lẽ, sau này tích cóp cho con bé một phần của hồi môn thật phong phú, gả cho một gia đình tốt."
Tư tưởng của Ôn Gia Thụy khác với Ôn Noãn, vốn dĩ ông không nghĩ đến lựa chọn bỏ đứa bé này.
Đã có con, đương nhiên phải sinh ra, đó là một sinh mạng.
Lại nói thuốc phá thai lúc này là loại thuốc lang hổ, uống một chén có khả năng sẽ mất cả mạng sống.
Cho dù còn sống, thân thể cũng bị hủy hoại trong một giây, sau này không thể sinh nữa.
Ôn Gia Thụy vẫn hy vọng tiểu muội của mình sau này có thể xây dựng lại cho mình một tổ ấm riêng, cho dù không cưới nữa, đứa nhỏ được sinh ra, cũng trở thành nơi ký thác của tiểu muội.
"Tiểu cô, đừng nghĩ quá nhiều! Con người mà, mỗi ngày chỉ cần suy nghĩ nên làm thế nào để sống tốt hơn là được. Nhân sinh không như ý, thường chỉ được tám chín trên mười! Chỉ cần còn sống thì không có trở ngại nào không thể vượt qua, không có con đường nào không thể đi tiếp! Chỉ có con đường còn đang dang dở, dừng lại hay không tùy thuộc vào lựa chọn của tiểu cô."
Ôn Gia Mỹ ngẩn ra.
Thật lâu sau, dường như bà đã nghĩ thông suốt điều gì, ánh mắt kiên định rồi nói: "Tiểu cô biết rồi."
Chuyện này xảy ra quá đột nhiên!
Bà chưa kịp phục hồi tinh thần lại, có một loại cảm giác tương lai không biết nên đi đâu.
Có một loại cảm giác tuyệt vọng với cuộc sống!
Bà sống quá mệt mỏi, bản thân mệt, cũng liên lụy đến người khác, vì sao phải sống nữa?
Bà không muốn sống nữa, cho nên cũng không nghĩ đến đứa trẻ trong bụng sau này phải làm sao bây giời
Bà sờ bụng chỉ là hành động theo bản năng. Nhưng mà, bà sờ sờ bụng, bây giờ bà có con.
Sinh mạng của bà cũng không còn là của riêng bà nữal
Hơn nữa còn những người thân vẫn luôn quan tâm đến bà, nếu bà đi rồi, chắc chắn bọn họ sẽ rất đau lòng.
Vẫn chưa báo đáp ân tình dưỡng dục của cha mel
Bà còn rất nhiều việc cần phải làm!
Làm người không thể quá ích kỷ!
Bà không thể đi, bà phải sống thật tốt để báo đáp lại bọn họ, sau đó toàn tâm toàn ý nuôi dưỡng đứa nhỏ lớn lên thành người.
Ôn Noãn nhìn thần sắc của tiểu cô, mới yên lòng.
Toàn bộ thân thể của bà dựa vào thùng đồ được xếp thành một chồng, trên chiếc chăn bông cũ cứng bang bang, nhìn lên bầu trời.
Bầu trời xanh xanh, mấy cụm mây trắng đang trôi.
Nhìn xem bầu trời thật đẹp!
Cuộc sống thật tươi đẹp!
Tuyệt đối không thể mất đi hi vọng vào cuộc sống, sống trên đời, ai mà không từng trải qua phong sương vũ tuyết?