Chuong 294: Truc Tiep Thong Hanh
Chuong 294: Truc Tiep Thong HanhChuong 294: Truc Tiep Thong Hanh
"Ừ" Ôn Noãn gật đầu.
Hai người lướt qua nàng ta rời đi.
Quách Minh Diễm cắn môi dưới, nhìn bóng dáng của hai người, nhịn không được mà nói: "Ôn cô nương, không phải cô nói tay của Thập Thất gia chỉ cân châm cứu là có thể chữa khỏi sao? Vì sao phải chặt bỏ toàn bộ cánh tay? Không phải cô mua danh chuộc tiếng đấy chứ? Vốn dĩ tay của Thập Thất gia không cần chặt, vì sao cô châm cứu thì phải cắt đi?"
Ôn Noãn dừng bước chân, dùng miệng lưỡi lý trí của bác sĩ nói: "Lại lần nữa trúng độc, bệnh tình yêu cầu."
"Cho nên cô không có cố hết sức lực chữa khỏi tay ngài ấy? Cô có biết hay tay của Thập Thất gia quan trọng đến mức nào không? Cô có biết tay của ngài ấy liên quan đến..." Toàn bộ giang sơn và xã tắc không?!
Quách Minh Diễm còn chưa nói xong, Nạp Lan Cẩn Niên đã quay đầu lại dùng giọng điệu vô cùng lạnh lùng nói: 'Câm miệng!"
Quách Minh Diễm có chút tủi thân: "Nhưng mà lúc trước tay của ngài đã có chút tri giác rồi, hiện tại lại... Chắc chắn là người này không cố gắng hết sức!"
Nạp Lan Cẩn Niên lạnh lùng cười: 'Nhờ phúc của cô, về kinh tiếp chỉ một chuyến, tay cũng mất, cô vừa lòng chưa?”
Nạp Lan Cẩn Niên nói dứt lời lại nói với Ôn Noãn: "Đi thôi!"
Quách Minh Diễm đứng ở dưới tàng cây, khí lạnh từ trong đáy lòng tràn ra ngoài.
Cẩn Vương là đang trách nàng ta sao?
Nhưng mà nàng ta cũng không biết hắn sẽ lại trúng độc lần nữal
Nàng ta chỉ là thích hắn, muốn gả cho hắn, sau đó cố gắng tranh thủ mà thôi, có cái gì sai chứ?
Quách Minh Diễm nhìn bóng dáng nhỏ xinh ở nơi xa kia, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, trong mắt hiện lên một tia khủng hoảng.
Sẽ không phải là tiểu tiện nhân kia cố ý chứ?
Đầu tiên là nói có thể trị hết, đây là quỷ kế của gian tế kia! Cuối cùng mục đích là đạt được sự tin tưởng của Cẩn Vương, sau đó chém toàn bộ cánh tay của hắn!
Một công đôi việc!
Đây rõ ràng là một âm mưu vô cùng bí hiểm!
Không được, nàng ta muốn nói cho Thái Hậu!
Gương mặt Quách Minh Diễm tái nhợt, vội vàng rời dil
Nàng ta sẽ không để người nọ thực hiện được!...
Buổi tối, Nạp Lan Cẩn Niên cơm nước xong trở về, trước tiên là bảo Lâm Phong ngày mai thả một trăm con cá có thể ăn vào trong hồ, còn nhất định phải nuôi sống.
Đột nhiên Lâm Phong rất nhớ Viên quản gia bị chủ tử bỏ lại ở kinh thành nuôi chó.
Giết người thì hắn biết, nào biết nuôi cá chứ!
Yêu cầu của chủ tử thật sự càng ngày càng kỳ quái, nuôi cá ở sân sau? Lại còn nuôi cùng với cá cảnh?
Chưa từng nghe thấy!
Ngày hôm sau, ba chiếc xe ngựa đồng thời xuất phát đi phủ thành. Phủ thành, thủ phủ của phủ Giang Hoài, sự phồn vinh và náo nhiệt ở này này không phải các huyện trấn xa xôi khác có thể so sánh.
Mỗi ngày xe ngựa xếp hàng vào thành nối liền không dứt.
Hôm nay phủ thành có chợ phiên, sắp đến tết rồi, thôn dân đều mang theo sản phẩm sản xuất trên đồng ruộng vào thành bán, thuận tiện mua chút hàng tết vê nhà ăn tết.
Các thương nhân trên khắp cả nước cũng mang theo một xe lại một xe hàng hóa trời nam đất bắc vào thành.
Ôn Gia Thụy vội vàng đánh xe ngựa, vốn dĩ ông cho rằng cần xếp hàng thật lâu mới có thể đến phiên mình, không ngờ Lâm Phong vẫy tay với ông: "Ôn lão gia, theo kịp."
Xe ngựa của Nạp Lan Cẩn Niên vào từ một bên cửa hông, binh lính canh giữ lập tức cắm trường thương xuống mặt đất, đứng nghiêm, cung kính đón xe ngựa đi qua cửa thành.
Đừng nói là thu phí vào thành, ngay cả điều tra cũng không cần!
Hai chiếc xe ngựa nhà Ôn Noãn, một chiếc là Ôn Gia Thụy điều khiển, một chiếc xe khác là Viên Lập điều khiển.
Ba chiếc xe ngựa ở trong ánh mắt hâm mộ ghen ghét hận của mọi người, vô cùng thuận lợi đi vào thành.
Vừa qua khỏi cổng thành, Ôn Gia Mỹ ngửi được mùi hương bánh bao, nhịn không được mà nói: "Thơm quá."
Sau đó bụng của nàng truyền ra tiếng lột xột.
Không biết vì sao, hiện tại bà ấy rất nhanh đói.
Ôn Noãn nghe được, thai phụ không thể đói bụng, nàng lập tức bảo Ôn Gia Thụy tìm một chỗ dừng xe ngựa lại, đi mua bánh bao ăn.