Chương 295: Chắc Không Phải Đâu
Chương 295: Chắc Không Phải ĐâuChương 295: Chắc Không Phải Đâu
Hôm nay Tống Cẩm Hâm và Tống Cẩm Tú cùng nhau đi đến cửa thành đón đám người Ôn Lượng và Ôn Ngọc.
Không ngờ sẽ nhìn thấy người của tứ phòng.
Nghĩ đến ba huynh đệ Ôn Thuần là để tử của Lâm lão, tương lai nói không chừng...
Hắn lôi kéo ống tay áo của Tống Cẩm Tú: "Muội muội, là gia đình tứ biểu thúc, chúng ta đi lên chào hỏi một tiếng đi!"
Tống Cẩm Tú nhìn qua, thật sự nhìn thấy Ôn Gia Thụy dẫn theo mấy đứa nhỏ mua bánh bao.
Bọn họ tới phủ thành làm gì?
Tống Cẩm Tú nhìn thoáng qua mấy người bọn họ, thấy quần áo mặc trên người bọn hơn tốt hơn trước kia không chỉ một chút.
Rốt cuộc ngân lượng của đá ngọc phỉ thúy kia đã được bọn họ đưa đến nha môn trả lại cho Cẩn Vương chưa?
Nàng ta nghĩ đến lời nói của cha nàng ta, Lâm sơn trưởng cũng không phải người bình thường, bao nhiêu người muốn dính chút quan hệ cũng đều không thể trèo lên được
Nàng ta lập tức gật đầu: "Được rồi!"
Hai người đang muốn đi qua, lúc này xe ngựa của đại phòng đã vào thành.
Ôn Ngọc xốc rèm che trên xe ngựa lên, vẫy tay với hai người bọn họ: "Cẩm Hâm biểu ca, Cẩm Tú biểu tỷ, bọn muội ở chỗ này."
Hai người nhìn về nơi phát ra âm thanh, cũng không rảnh lo một bên khác, vội vàng đi tới đón người.
Bọn họ tới cửa thành chính là để đón mấy người Ôn Ngọc.
Sau khi hai nhà chào hỏi xong, Tống Cẩm Hâm chỉ tiệm bánh bao: "Gia đình tứ biểu thúc cũng tới phủ thành, chúng ta qua đó chào hỏi một tiếng đi."
Ôn Ngọc nhìn thấy mấy người Ôn Noãn, lộ vẻ mặt ghét bỏ: 'Mấy người ở nông thôn kia vào thành làm gì?"
Tống Cẩm Hâm không có trả lời, hắn ta mỉm cười, vẻ mặt hiền ôn văn nhã: "Nếu gặp được, chúng ta qua đó chào hỏi một tiếng đi, cũng không thể quá thất lễ!"
Ôn Ngọc nghe vậy bĩu môi nói: "Cả nhà kia đều là ôn thần, ai lại gần thì ai gặp xui xẻo! Cũng không biết bọn họ tới phủ thành có nơi ở lại hay không đâu! Biểu ca, bây giờ ca qua chào hỏi, bọn họ muốn vào trong phủ ở lại, ca sẽ không biết xấu hổ mà từ chối bọn họ sao? Nếu huynh mời bọn họ vào trong phủ ở lại, vậy thì muội không đi, ở cùng gia đình bọn họ thì đều không chuyện tốt gì cả!"
Quách Thiến Ni cảm thấy có chút kỳ lạ, vì sao vừa roi bọn họ xếp hàng vào thành lại không nhìn thấy bọn họ.
Tiệm bánh bao cách cổng thành không xa, nhìn dáng vẻ của bọn họ cũng là vừa mới vào thành.
Tống Cẩm Tú nghe được lời này, sắc mặt hơi thay đổi, nàng ta kéo ống tay áo của Tống Cẩm Hâm: "Đại ca, vẫn là đừng đi đi. Cũng không biết gia đình bọn họ bận chuyện gì vội, đừng quấy ray bọn họ."
Mặc dù gia đình tứ phòng đã bái Lâm lão làm thầy, nhưng mà chờ mấy huynh đệ bọn họ học sách làm ra tên tuổi thì cũng là rất nhiêu năm sau.
Biểu muội Ôn Uyển thì khác, nàng ta đã vào kinh, sắp bay lên cành cao biến thành phượng hoàng rồi!
Vì tứ phòng mà đắc tội với đại phòng thật sự không có lời!
Tống Cẩm Hâm nhìn thoáng qua hướng tiệm bánh bao, suy nghĩ một chút, cũng không có kiên trì nữa.
Hai người nhanh chóng lên xe ngựa nhà mình, rời đi.
Ôn Ngọc nhìn thoáng về hướng tiệm bánh bao, vẻ mặt khinh bỉ, đi vào phủ thành cũng chỉ ăn được mấy cái banh baol
Đừng tưởng rằng trở thành đồ đệ của Lâm lão thì có gì đó đặc biệt hơn người, đã không còn bạc bán được từ đá ngọc phỉ thúy, một chút bạc kia của bọn họ có thể đủ nuôi dưỡng ra một cái tú tài hay không cũng thành vấn đề!
Nàng ta không tin Lâm lão sẽ tiếp tục bò bạc ra nuôi bọn họ đọc sách!
Mấy người kia cũng chỉ là châu chấu mùa thu, nhảy nhót không được bao lâu.
Đợi tiêu hết một chút bạc kia, chẳng phải là bị đánh về nguyên hình hay sao?
Ôn Noãn mua bánh bao xong, nàng cảm giác giống như có người đang nhìn mình, nàng quay đầu lại nhìn qua, vừa lúc nhìn thấy Ôn Ngọc buông rèm xe ngựa xuống.
Nàng chỉ xem như không nhìn thấy, nàng đi đến bên xe ngựa của Nạp Lan Cẩn Niên, đưa hai cái bánh bao cho hắn.
Sau đó mấy người lên xe ngựa đi thẳng đến phủ đệ ngự tứ.
Trong lòng Quách Thiến Ni có nghi hoặc, sau khi Ôn Ngọc buông rèm xuống, nàng ta ngồi qua bên đó, kéo rèm lên nhìn thoáng qua, đã không còn nhìn thấy bóng người nhà tứ phòng nữa.
Chỉ thấy ba chiếc xe ngựa không cần điều tra, không cần giao phí vào thành vừa rồi đi ngang qua trước mặt mình.
Trong lòng Quách Thiến Ni hiện lên một suy nghĩ, nhưng rất nhanh nàng ta đã lắc đầu.
Sao có thểi