Chuong 312: Gia Mao
Chuong 312: Gia MaoChuong 312: Gia Mao
Ôn Gia Quý cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên ông ấy hiểu điểm mau chốt là gì, nên ông ấy ngồi xổm một bên, đem chuyện đã xảy ra đơn giản nói ra.
Chuyện là như vầy: Sau khi mua thuốc xong, thuốc được ông ấy đặt ở trong sân nhà họ Đàm ở huyện Thường Viễn.
Bọn họ chuẩn bị trở về, gã sai vặt của Ôn Gia Quý đã đi thuê một chiếc xe ngựa để vận chuyển số thuốc đã mua được trở về.
Ôn Gia Quý thì ở trước sân kiểm tra thuốc, nhìn xem có bỏ sót gì không.
Kiểm tra gần xong thì gã sai vặt của Trương Tiến Bảo chạy vào nói với ông ấy, Trương Tiến Bảo có chuyện quan trọng tìm ông ấy.
Nói ông ấy mau đến hậu viện, sau đó ông ấy phát hiện ra ở hậu viện có một lão phu nhân đầu bị đập bên cạnh giếng, máu chảy ra rất nhiều còn có một phụ nhân còn trẻ, quân áo không chỉnh te đang ngồi khóc dưới đất.
Ông ấy ngỡ ngàng nhưng nghĩ phải cứu người trước!
Nên ông ấy đã đi qua đó xem vết thương của lão phu nhân thế nào, lúc này Trương Tiến Bảo dẫn theo một đám quan binh đi vào!
Vừa lúc thấy tay ông ấy đầy máu.
Trương Tiến Bảo chỉ vào nhân chứng bị giết, còn phu nhân trẻ tuổi kia nói nàng ta sang đây để xin nước tương, không ngờ ông ấy vừa thấy đã nổi ý xấu, muốn cưỡng ép nàng ta.
Nàng ta không muốn nên liều mạng phản kháng, lúc này mẹ chồng của nàng ta thấy vậy cũng đi vào muốn cứu nàng, nhưng lại bị ông ấy đẩy cho té ngã, không ngờ ông ấy đã sẩy tay giết chết lão phu nhân kia.
Dù cho ông ấy có giải thích thế nào cũng không có ai tin!
Trực tiếp bị áp giải đưa đến địa lao!
Ngày hôm sau, cai ngục đã nói với ông ấy số thuốc mà ông ấy cung cấp cho quân khu là hàng dỏm! Hại miệng vết thương của nhiều binh lính trong quân doanh bị thối rửa, nên sẽ bị xử tử.
"Ta thề, số thuốc mà ta cung cấp cho quân doanh đều là hàng chất lượng tốt nhất. Còn lão phu nhân kia ta cũng không có giết, cũng không có quấy rối phụ nhân kial"
Ôn Gia Quý vừa nói xong, Ôn Noãn còn muốn hỏi một số vấn đề nhưng còn chưa kịp hỏi ra khỏi miệng.
Lúc này huyện lệnh của huyện Thường Viễn đi đến, theo sau ông ta là một đoàn binh lính: "Người tới, những người này thật to gan, thế mà dám giả mạo huyện chúa, xông vào đại lao muốn cướp đi phạm nhân bị phán tử hình, bắt toàn bộ lại hết cho tal"
Một đám binh lính đi về phía bọn họ.
Sắc mặt Ôn Gia Quý tái nhợt, xong rồi!
Còn khiến cho đám người tứ đệ bị bắt cùng!
Ôn Gia Thụy cùng Đàm thị đều sợ đến sắc mặt cũng trắng bệch.
Ôn Noãn bình tĩnh nhìn những binh lính đang tiến tới, nàng cười lạnh nói: "Gan chó của huyện lệnh đại nhân huyện Thường Viễn cũng thật lớn, xem mạng người như cỏ rác thì thôi, thế mà còn dám vấy bẩn bổn huyện chúa!"
"Còn muốn nói dối, đường đường là Tuệ An huyện chúa sao bên cạnh không có một hộ vệ nào! Bắt hết lại! Nhốt trong nhà lao, đúng là to gan lớn mật, giả mạo huyện chúa! Ngày mai đem ra trảm để răn đe người khác!"
Cách ăn mặc của người này sao có thể giống huyện chúa!
"Ta cho ông một cơ hội điều tra ra chân tướng, nếu không ông sẽ không bảo vệ được cái mũ cánh chuồn trên đầu ông đâu!" Huyện lệnh huyện Thường Viễn cười lạnh một tiếng: "Vậy để ta nhìn xem kẻ giả dạng huyện chúa như cô chết trước, hay là chức quan của ta khó giữ được trước! Lên cho tai"