Chương 313: Giết Chết Bất Luận Tội
Chương 313: Giết Chết Bất Luận TộiChương 313: Giết Chết Bất Luận Tội
Toàn bộ binh lính nhào lên.
Ôn Noãn nói với mấy người Ôn Gia Thụy: "Cha và mọi người lùi về phía sau một chút, nơi này rất hẹp."
Ôn Gia Thụy lập tức hiểu được, vội bảo Đàm thị cùng gã sai vặt lui về sau, chỉ sợ Ôn Noãn sẽ làm họ bị thương.
Lúc này một sĩ binh vươn tay bắt Ôn Noãn.
Ôn Noãn nắm chặt tay binh sĩ đó rồi dễ dàng vặn tay lại, đá vào bắp chân của người kia, một tên cai ngục kêu thảm thiết bay ra ngoài, vừa lúc nện lên người của huyện lệnh huyện Thường Viễn!
Cả người huyện lệnh huyện Thường Viễn ngã ngồi trên mặt đất, bị đè đến nỗi chứng táo bón nhiều năm của ông ta đều sắp khỏi luôn rôi.
Ông ta thở dốc nói: "Chết hết rồi sao, bắt lấy nàng taI"
Thoáng chốc, một đám người xông vào.
Thân hình Ôn Noãn chợt lóe.
Vài tên cai ngục ngã xuống đất không dậy nổi, hơn nữa số người còn tiếp tục gia tăng.
Huyện lệnh thấy vậy sợ đến mức mặt cũng tái nhợt, ông ta cũng không quan tâm đến gì khác, nhân lúc còn hơn mười cai ngục đang ngăn Ôn Noãn, ông ta vội đứng dậy chạy ra bên ngoài hô to: "Người đâu mau đến! Có người cướp ngục! Mau đến đây!"
Lúc này một đám cai ngục câm đại đao chạy vào.
Huyện lệnh huyện Thường Viễn đứng ở phía sau thở dốc, lập tức thúc giục: "Đóng cửa nhà lao, mau đóng cửa nhà lao!"
Cửa nhà lao vô cùng nặng "ram' một tiếng đóng lại.
Huyện lệnh huyện Thường Viễn nhìn thấy cửa lớn bị đóng lại mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó đứng ở bên ngoài cửa đại lao nói với những binh lính bên trong: "Người ở bên trong nghe đây, các ngươi phải bắt cho được nữ ma đầu giả mạo Tuệ An huyện chúa đó! Nếu nàng ta vẫn chống cự như cũ thì giết ngay tại chỗ! Giết chết bất luận tội!"
Binh lính bên trong nghe xong cũng không còn kiêng nể, mỗi người đều cầm vũ khí lao về phía Ôn Noãn.
Tiếng đánh nhau kịch liệt từ bên trong truyền đến!
Huyện lệnh huyện Thường Viễn nghe thấy tiếng đánh nhau, trong lòng cũng sợ hãi, nhanh chóng chạy trốn. ...
"Giết chết bất luận tội! Giết chết bất luận tội!" Huyện lệnh huyện Thường Viễn dựa vào trên ô cửa sổ nhỏ, thấy tình hình bên trong, phát hiện Ôn Noãn vẫn có thể đánh như cũ, nên ông ta ở bên ngoài nôn nóng vô cùng: "Đừng để nàng ta có thể đánh ra được đây! Giết nàng!"
Nạp Lan Cẩn Niên nhảy xuống ngựa nhìn huyện lệnh huyện Thường Viễn đang dựa vào trên cửa ngục nặng nề giậm chân hô to, đôi mắt hắn đầy sát khí!
Khóe miệng Lâm Phong giật giật, không đồng tình một chút nào!"
"Dương đại nhân đang muốn giết ai vậy?"
Thanh âm lạnh như băng vang lên bên tai, khiến huyện lệnh huyện Thường Viễn suýt chút nữa đã quỳ xuống.
Ông ta nhìn nam tử mặc y phục màu bạc đứng ở bên cạnh, bị ánh mắt lạnh như băng của hắn làm cho sợ đến mức rùng mình: "Ngươi, ngươi là ai? Lao ngục là nơi quan trọng, không thể muốn vào là vào!"
Nạp Lan Cẩn Niên cũng không thèm nhìn ông ta, chỉ đi qua bên kia, đôi mắt nhìn chằm chằm vào người bên trong.
Ôn Noãn mạnh mẽ cong eo né tránh một đại đao chém tới của một tên cai ngục, dùng một người đứng chắn vạn người khó vào, chính là một người nhảy lên đá bay một đám người.
Ôn Gia Thụy ở phía sau nàng muốn ra tay giúp nàng nhưng không có cơ hội.
Lâm Phong lấy ra một lệnh bài.
Huyện lệnh huyện Thường Viễn vừa thấy lệnh bài đã lập tức quỳ xuống: "Hạ quan tham kiến Vương gia!"
Vương gia? Cai ngục bên cạnh cũng sợ đến mức vội quỳ!
Trời ơi, hôm nay là ngày gì vậy, đầu tiên đến đây là một huyện chúa, giờ lại có một Vương gia.
"Mở cửa!" Sự lạnh lùng trên người hắn càng đậm, sát khí trong đôi mắt giống như băng!
Cai ngục cầm lấy chìa khóa nhanh chóng đứng dậy mở cửa.
Nạp Lan Cẩn Niên bước vào.
Lúc này, Ôn Noãn vừa lúc đá bay một đại đao trong tay một binh sĩ, rồi dùng một cước đá người bay ra ngoài.
Binh sĩ kia vừa lúc dừng ở bên chân của Nạp Lan Cẩn Niên.
Huyện lệnh huyện Thường Viễn vội đi theo sát phía sau, nói với Nạp Lan Cẩn Niên: 'Đại nhân, đây là kẻ trộm giả mạo huyện chúa, đang muốn đến cướp đi tử tù! Tội ác tày trời!"
Đôi mắt của Nạp Lan Cẩn Niên nhìn chằm chằm Ôn Noãn, nhếch miệng nói ra một câu: "Nàng chính là Tuệ An huyện chúa!"