Chương 331: Tiền Trảm Hậu Tau
Chương 331: Tiền Trảm Hậu TauChương 331: Tiền Trảm Hậu Tau
Lại là mười chiếc xe ngựa, đây là tiết tấu đưa của hồi môn đúng không!
Nạp Lan Cẩn Niên đưa tặng chính là một chiếc giường làm bằng noãn ngọc, nguyên chiếc giường đều là được chế tạo bằng noãn ngọc sáng bóng như mỡ dê.
Vốn dĩ ngọc thạch đã tương đối nặng, cho nên phải chia thành mấy chiếc xe ngựa chở lại đây.
Ngoài ra còn có mấy rương châu hoa, hoa lụa, trang phục, trang sức, đồ trang điểm... kiểu dáng mới nhất của kinh thành.
Sau đó Ôn Noãn mở ra, bị một rương lớn châu hoa, hoa lụa đủ loại màu sắc dọa giật mình!
Người dân trong thôn nhìn từng khối ngọc màu sắc bóng loáng như mỡ dê được người ta khiêng vào nhà.
Trong gió hỗn độn!
Đây là giường sao? Giường làm bằng bạch ngọc?
Trời oil
Khối ngọc lớn như vậy, giá trị bao nhiêu bạc đây?
Ngủ ở trên giường chính là ngủ ở trên bạc đúng không?
Ôn Gia Thụy cũng há hốc mồm: "Thập Thất, cái này quá quý giá!"
"Không đáng bao nhiêu bạc, cháu cái gì cũng không nhiều lắm, nhưng mấy cục đá này thì vẫn có một ít, đây là giường làm bằng noãn ngọc, người có sức khỏe yếu ngủ trên đó sẽ rất có lợi."
Nạp Lan Cẩn Niên liếc mắt nhìn Ôn Noãn một cái.
Sắc mặt của nha đầu này càng ngày càng tốt hơn, dưới ánh mặt trời, có thể thấy rõ một lớp lông tơ thật mỏng trên cái trán trơn bóng xinh đẹp kia nhiễm một vầng sáng nhàn nhạt.
Rất khỏe mạnh, rất có sức sống, không hề là dáng vẻ yếu đuối mong manh như lúc mới gặp.
Ôn Gia Thụy biết đây là Thập Thất nghe nói Noãn nhi bệnh tật ốm yếu từ nhỏ, nên đặt biệt làm chiếc giường này cho Ôn Noãn.
Rất có lòng!
Ông nói cảm ơn, sau đó mời người vào nhà.
Người đã đầy đủ, Ôn Noãn nói với Ôn Gia Tường: "Tam bá, người đã đầy đủ, có thể thả pháo bắt đầu bữa tiệc!"
Sau đó nàng lập tức đi vào nhà.
"Được!" Ôn Gia Tường lập tức cầm một chuỗi pháo, cột vào một cây gậy trúc thật dài, nâng cao lên, thôn trưởng chạy tới đốt pháo trúc.
Tiểu Chu thị vội vàng chạy đến ngăn cản: "Thôn trưởng, đừng đốt! Chờ một chút! Còn có một đám khách quý chưa tới! Ngài xem, tới rôi! Tới rồi!"
Rất xa có mấy chiếc xe ngựa chạy tới đây.
Lúc này thôn trưởng mới thu hồi bậc lửa.
Ôn Gia Tường cũng vội vàng thu pháo.
Tiểu Chu thị định đi vào gọi cả nhà Ôn Gia Thụy ra nghênh đón khách quý.
Nhưng nghĩ đến thân phận các vị khách mà bọn họ đang tiếp đón ở bên trong, lại nghĩ đến Ôn Gia Thụy hoàn toàn không đồng ý mời những người này!
Bà ta tự mình chờ ở nơi này. "Đệ đi gọi tứ đệ ra đón!" Ôn Gia Tường định đi vào gọi người ra đón khách.
Tiểu Chu thị vội vàng kéo ông ấy lại: "Dung, không cần, không cần!"
Ôn Gia Tường ngạc nhiên nhìn bà ta.
Tiểu Chu thị cười nói: "Khách bên trong có thân phận tôn quý, đừng chậm trễ! Mấy vị khách này đại ca của đệ và tẩu đều quen biết, chúng tôi nghênh đón là được! Bọn họ sẽ không trách đâu!"
Ôn Gia Tường cảm thấy kỳ lạ, bằng hữu của tứ đệ cũng giới với bằng hữu của đại ca từ bao giờ vậy?
Không phải trước kia Đại ca vẫn luôn nói tứ đệ chỉ kết giao hồ bằng cẩu hữu sao?
Lúc này mấy chiếc xe ngựa kia đã đi vào sân, dừng lại.
Ôn Gia Phú dẫn đầu nhảy xuống xe ngựa, thấy chỉ có tiểu Chu thị, Ôn Gia Tường và thôn trưởng ở đây.
Ông ta nhanh chóng đi tới, đen mặt hỏi: "Lão tứ đâu? Sao không gọi hắn ra nghênh đón khách! Có hiểu lễ nghĩa không vậy?”
Đây không phải là đắc tội người ta sao?
Tiểu Chu thị chớp mắt với ông ta: "Lâm lão đã tới rồi, còn có một người có thân phận còn cao hơn Lâm lão! Bọn họ đang tiếp đón đó!"
Ôn Gia Phú nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi, Lâm lão đến sớm như vậy sao?
Lúc này huyện thừa đại nhân, Quách phu tử cùng một số phú thương và gia quyến cũng xuống xe ngựa.
Ôn Gia Phú lập tức tươi cười nói: "Các vị, mời vào, khách quý mọi người muốn gặp đã tới rồi."
Vốn dĩ Huyện thừa thấy gia chủ không đi ra nghênh đón nên có chút không vui, nhưng nghe nói khách quý đã đến, ông ta không rảnh lo chuyện gì khác!
Đoàn người vội vàng đi vào.
Ôn Gia Thụy không nghe thấy tiếng pháo vang lên, cho rằng xảy ra chuyện gì đó, vội vàng đi ra nhìn thử, không ngờ lại thấy đại ca của mình dân theo một đám người đi vào.
Người đã vào nhà, nếu đuổi ra ngoài thì chính là ông không biết lễ nghĩa!
Đó mới là thật sự đắc tội người ta!
Ông chỉ có thể mời bọn đi vào.