Chuong 341: Rau Dua Duong Sinh 2
Chuong 341: Rau Dua Duong Sinh 2Chuong 341: Rau Dua Duong Sinh 2
"Bởi vì mảnh đất trông số rau dưa này là mảnh đất trồng dược liệu lâu năm, mảnh đất hấp thu tỉnh hoa của dược liệu, mà nước tưới rau dưa cũng là nước thuốc được điều chế đặc biệt. Cho nên số rau dưa này có chứa tinh hoa của dược liệu, nhưng không có vị thuốc, lại có thể trị bệnh, tăng cường sức khỏe, lại còn ngọt thanh ngon miệng." Ôn Noãn nghiêm túc nói dối.
Ôn Gia Thụy cũng gật đầu: "Nữ nhi của tôi bệnh tật ốm yếu từ nhỏ, nhưng sau khi một thần y cho tôi công thức trông rau bí mật này trồng rau cho nàng ăn, ăn hơn một tháng là khuê nữ của tôi khỏe mạnh như bây giời"
Hai người nghe vậy thì liếc mắt nhìn nhau.
Nói thật, có rất nhiều người lấy một số vật phẩm bình thường đến nhà bán đấu giá, nói nó thành long phương bệnh đậu mùa, chính là muốn bán với giá cao.
Chuyện như vậy bọn họ thấy rất nhiều.
"Vị lão bá này, nghe giọng mũi của ông có hơi nặng, có phải bị nghẹt mũi không? Đây là triệu chứng ban đầu của bệnh cảm mạo. Ông có thể tự mình đi thử một chút, ăn xong không lâu là mũi sẽ thông. Buổi tối lại ăn một lần là triệu chứng ban đâu của bệnh cảm mạo của ông sẽ khỏi hẳn."
Ôn Noãn đưa một củ cải trắng béo mập và một bắp cải trắng cho ông ấy: "Hai người có thể cầm đi nếm thử, xem thử có phải là thật hay không."
Củ cải vị cay ngọt, tính lạnh, có tác dụng thanh nhiệt giải độc, điều trị ho khan và tiêu đàm.
Mà cải trắng có vị ngọt, tính hơi lạnh, có lợi cho dạ dày, có công hiệu giải phiên trong ngực, tiêu thực hạ khí, hơn nữa đám dau dưa này là dùng mây tía nuôi dưỡng, công hiệu càng mạnh hơn, mà đồ ăn mang tính lạnh lẽo cũng bị mây tía xua tan mất ba phần, hiệu quả sẽ càng tốt hơn.
Ông lão nghe vậy nửa tin nửa ngờ nhận lấy, bảo thiếu niên cầm ra sân sau của phòng đấu giá hậu viện, bảo đầu bếp nấu một chút rồi bưng lên, cũng dặn dò người ở phòng bếp không được thay đổi, đây là hàng đấu giá.
Ông lão mời Ôn Noãn và Ôn Gia Thụy vào trong phòng ngồi chờ, cũng rót trà ngon cho hai người.
Sau đó lễ phép mời bọn họ chờ một lát, ông ta tiếp tục đi đến bàn tiếp đãi bận việc.
Ôn Noãn vẫn luôn rất vừa lòng với đạo đãi khách của nhà đấu giá này.
Nếu có thể, nàng dự định hợp tác lâu dài.
Chỉ là xào hai món rau dưa, mười lăm phút trôi qua, phòng bếp lập tức bưng món ăn đã nấu lên.
Ông lão và thiếu niên đều tự mình ăn thử.
Kết quả cuối cùng thành hai người giành ăn với nhaul
Ông lão thấy miếng củ cái trắng cuối cùng bị thiếu niên giành trước một bước gắp đi, nhét vào trong miệng, tức giận đến thổi râu trừng mắt: "Rau dưa dưỡng sinh này là tiểu cô nương bảo ta ăn thử, xem có thể chữa khỏi nghẹt mũi của ta hay không, sao ngươi còn ăn nhiều hơn cả ta vậy?!"
Thiếu niên xoa đầu, vẻ mặt ngượng ngùng: "Ngon quá, nhịn không được!"
Tại sao củ cải trắng và cải này lại ngon hơn cả thịt như vậy!
Hắn ta chưa từng ăn củ cải nào ngon như vậy!
Hắn ta nhịn không được mà trông mong nhìn về phía Ôn Noãn: "Tiểu cô nương, rau dưa bị tôi ăn hết rồi, Trương bá ăn ít như vậy không đủ dược hiệu đúng không! Hay là cô lại cho chúng tôi thêm mấy cân rau xanh cầm đưa cho phòng bếp xào rồi bưng lên ăn thử?"
Ông lão nghe vậy thì nhìn hắn ta bằng ánh mắt khen ngợi!
Sau đó nghiêm túc nhìn Ôn Noãn và nói: "Tiểu cô nương, tôi chỉ ăn một chút như vậy không đủ dược hiệu! Hay là lại xào thêm hai đĩa nếm thử?"
"Lão gia gia, không phải hiện tại mũi của ông đã thông thuận không ít rôi hay sao?"
Ông lão: "..."
"Vậy sao, tại sao tôi vẫn cảm thấy còn nghẹt nhỉ?" Ông ta cố gắng hít cái mũi, dáng vẻ như hít thở không thông!
"Chắc là ăn thêm hai đĩa nữa sẽ thông!"
Ôn Noãn bật cười, nàng cũng không phải là người keo kiệt như vậy, nếu dự định hợp tác lâu dàu thì một là nên to thành ý một chút, hai là phải bỏ ra công sức!
Vì thế nàng lại lấy mỗi loại rau dưa ra một ít: 'Đều cầm đi nếm thử đi! Như vậy lão gia gia mới có thể rõ ràng cảm nhận được chỗ tốt của rau dưa dưỡng sinh nhà chúng tôi, có đúng không?"
Ông lão ngẩn người, sau đó cười to: "Tiểu nha đầu này thật thú vị! Số rau dưa này tôi thu hết!"
Chỉ riêng mùi vị của rau dưa cũng đủ đáng giá bán đầu giá!
Hiện tại hiệu quả còn không rõ ràng như vậy, mười lăm phút trôi qua.
Ông ta hít cái mũi, thông!
Hơn nữa cổ họng cũng không còn đau như vậy!