Chương 349: Đại Hôi Sống Không Còn Gì Luyen Tiếc
Chương 349: Đại Hôi Sống Không Còn Gì Luyen TiếcChương 349: Đại Hôi Sống Không Còn Gì Luyen Tiếc
Thái dương Ngô Khải Nghiệp nhảy nhảy, vừa định tức giận thì Ngô Khải Hoa kéo tay hắn lại, lắc lắc đầu.
Đệ đệ Lôi thị bị đánh, giờ phút này bà ta thương tâm khổ sở là chuyện khó tránh khỏi, nhị đệ mà nói cái gì thì nhị đệ muội lại nói những lời khó nghe cho tiểu muội nghel
Như vậy thì một nhà tiểu muội sẽ mất mặt.
Bộ dáng này của bà ta rõ ràng là khó chịu khi bọn họ lấy nhiều đồ ăn thịt cá như vậy tiếp đón một nhà tiểu muội, chính là bà ta cũng không nghĩ, đa số những đồ ăn này đều là tiểu muội mang đến!
Không khí ăn cơm của người một nhà vô cùng quái lạ.
Người nghiêm túc trên bàn ăn, ăn đến nhiều nhất chính là Lôi thị cùng Ôn Noãn.
Lôi thị là lo lắng ăn ít thì lợi cho người khác.
Ôn Noãn thì đang là thời kỳ phát triển, gần đây rất dễ đói, hơn nữa thích ăn thịt.
Thân thể này phát dục muộn hơn so với những người khác cùng lứa tuổi, lùn hơn so với những người khác cùng lứa tuổi khoảng năm centimet.
Đấn hiện tại cũng không có dấu hiệu phát dục.
Nếu không ăn thêm nhiều một chút, nàng lo lắng sau khi thành niên thì không cao nổi đến một mét rưỡi.
Kiếp trước nàng cao đến một mét bảy mươi ba đấy!
Lùn một chút, hiện tại nhìn mọi thứ vẫn thấy không quen.
Ăn cơm xong, Ôn Noãn cùng hai vị cữu cữu thương lượng tốt việc sau khi mua được đất thó thì đến nhà mình học tập, sau đó người một nhà đi trở về.
Trên đường, Ngô thị thở dài: "Hy vọng lần này nhị mợ con sẽ không tái phạm nữa."
Ôn Noãn không nói chuyện, có câu nói gọi là đã là chó thì không thay đổi được bản tính thích ăn phân!
Lôi thị quá dung túng đệ đệ bà ta, như vậy cuối cùng ngược lại sẽ hại hắn, hại mình mà không biết.
Nàng thấy nhị cữu không còn kiên nhãn với bà ta nữa, chỉ còn thiếu một chút nữa là bùng nổ. ...
Ngày hôm sau, dưới nắng sớm, trong mảnh sân nhỏ.
Ôn Noãn cảm thấy tiểu Bạch quá béo, tròn vo giống như bánh trôi.
Đại Hôi đưa nó lên núi rèn luyện cũng không rõ luyện như thế nào mà càng luyện càng béo!
Vì thế Ôn Noãn yêu cầu cưỡng chế Đại Hôi đưa nó đi giảm béol
Vì thế ở một góc sân, Đại Hôi ưu nhã đá chân một cái, quả cầu bằng mây tre kia lập tức lăn xa.
Nó nhìn tiểu Bạch, hất cằm ý bảo con chó chạy tới nhặt quả cầu giảm béo!
Tiểu Hắc ở giữa không trung đập đập cánh cổ vũ nó cố lên.
Tiểu bạch chớp mắt nhanh như chớp, chứa đầy nước mắt nhìn Đại Hôi.
Đại Hôi xoay đầu đi không nhìn nó, tiểu tỷ tỷ đang nhìn kia kial
Lại không giảm béo thì không cho nó ăn cơm!
Bất đắc dĩ, tiểu Bạch đành cử động chân ngắn nhỏ của nó chạy lên!
Cuối cùng thật sự không chạy được, bốn chân nó co rụt lại, thân thể cuộn lại, cứ thế lăn về phía trước!
Một đốm lông trắng lăn chậm rì rì, lăn đến bên cạnh quả cầu, hai chân trước ôm lấy cầu, lại là hai chân vừa giãm, dùng sức lại lăn một lân nữa! Lúc này có quả cầu trợ giúp, mượn lực nên lăn nhanh hơn một chút.
Nó trở lại bên cạnh Đại Hôi rồi thả quả cầu ra, sau đó con chó thở như con trâu!
Mệt đến mức thiếu chút nữa đau sốc hông!
Đại Hôi: ”..."
Tiểu Hắc: "..."
Ôn Noãn đang ngồi xổm trong viện, chỉ cho Ôn Gia Thụy cách chế tạo bàn xoay dùng để tạo hình cho đồ gốm.
Vừa nhấc đầu lên vừa lúc thấy một màn này: "..."
Tiểu Bạch là bị Đại Hôi nuôi dưỡng thành phế mất rồi!
Sao lại ngốc thành như vậy?
"Cha, chúng ta vẫn nên mua một con chó trở về đi! Lân này mua một con chó đực!"
Tiểu Bạch vẫn là để làm vợ của Đại Hôi dil
Đại Hôi nghe xong thì nóng nảy, hai chân trước của nó đẩy đẩy mông tiểu Bạch: Mau cút đi! Tiểu tỷ tỷ không muốn ngươi rồi kial
Vì thế tiểu Bạch dù rất mệt nhưng lại ôm quả câu lăn đi!
Đại Hôi rít gào: Là chạy! Chạy!
Tiểu Bạch ngừng lại, quay đầu lại nhanh như chớp nhìn Đại Hôi, dáng vẻ đáng thương: Không phải ngươi bảo ta lăn sao?
Đại Hôi:...
Sống không còn gì luyến tiếc!
Ôn Gia Thụy sảng khoái đồng ý: "Được."
Nên mua một con chó, tiểu Bạch chỉ đẹp chứ không dùng được!
Dữ cũng không dữ, cử động cũng lười cử động.