Chương 350: Bị Bắt Cóc
Chương 350: Bị Bắt CócChương 350: Bị Bắt Cóc
Ôn Gia Thụy vừa mới làm xong một cái bàn xoay, để Ôn Noãn thử xem.
Chân nhỏ Ôn Noãn đạp lên trên bàn đạp, thử chuyển động một chút thấy rất trôi chảy, nàng cười nói: "Không †ồi! Chờ mấy người cữu cữu mua được đất thó thì có thể luyện tập làm gốm rồi".
Ôn Gia Thụy nhìn bàn xoay mà mình làm được cũng rất vừa lòng: "Cha lại làm mấy cái, mọi người đều có thể học."
"Được."
Lúc này trong sân truyền đến từng tiếng đập cửa kèm theo từng tiếng gọi vội vàng: "Yến nương! Muội phu! Ở nhà không? Yến nương..."
Là giọng nói của đại cữu nương Diệp thị!
Ôn Noãn nhanh chóng chạy tới mở cửa.
Đại Hôi càng nhanh hơn một bước mở cửa ra.
Ôn Noãn sờ sờ đầu của nó.
Đại Hôi chạy về nói với tiểu tức phụ: Thấy không, đây là chuyện mà một con chó phải làm.
Tiểu Bạch càng mơ mơ hồ hồ: "Gâu gâu..."
Ta cho rằng đó là chuyện mà sói nên làm -
Đại Hôi: "...'
Thật sự sống không còn gì luyến tiếc!
Ôn Noãn không rảnh quan tâm hai con vật nghịch ngợm.
Diệp thị ở ngoài cửa sốt ruột nói: "Noãn nhi, nương của cháu đâu?"
Ôn Noãn tránh ra để bà ấy tiến vào: "Ở trong phòng ạ! Đại cữu nương làm sao vậy?"
Ôn Gia Thụy thấy Diệp thị gấp gáp như vậy, cũng buông công cụ trong tay ra, mà đi tới: "Đại tẩu, làm sao vậy?"
"Cảnh Chí cùng Cảnh Hoan bị người bắt, người nọ cho người mang tờ giấy cho chúng ta, nói muốn chúng ta bỏ ra ba trăm lượng để chuộc người! Nếu mà trước khi trời tối vẫn không chuẩn bị đủ bạc đưa tới nơi được chỉ định thì vê sau chúng ta sẽ không thấy được hai đứa nhỏ nữa."
Ôn Gia Thụy nghe xong sắc mặt thay đổi, sợ hãi buột miệng thốt ra: "Cái gì?"
Ôn Noãn: "..."
Chuyện bắt cóc như này, là bắt đầu từ cổ đại đã có rồi?
Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu, Ôn Noãn lại nghĩ bắt cóc như vậy cũng không phải bình thường!
Diệp thị cảm thấy nàng không hiểu, nên lo lắng lặp lại lời nói: "Canh Chí cùng Cảnh Hoan đã bị người ta bắt, người nọ muốn chúng ta đưa ba trăm lượng thì mới thả người! Nếu trời tối mà bạc vẫn chưa có đưa đến nơi đã chỉ định thì bọn họ sẽ giết đứa nhỏ!"
Diêp thị là đến để lấy lại một trăm lượng kia và vay thêm bạc, hiện tại bọn họ lo lắng gần chết.
Tiểu thúc cùng tướng công đều đi đến huyện bên cạnh mua đất sét.
Nếu Cảnh Chí cùng Cảnh Hoan gặp chuyện không may, thì bà làm sao có mặt mũi nào đối diện với chú eml
Ôn Gia Thụy nghe xong cũng cởi bỏ tạp dề chạy về phòng: "Đại tẩu, tẩu đợi một chút, đệ đi kéo xe ngựa, đệ và tẩu đi về nhà một chuyến."
Ôn Noãn cầm lấy bàn tay đang run lên của Diệp thị: "Đại cữu nương đừng sợ, sao mọi người phát hiện ra biểu ca cùng biểu đệ bị người ta bắt cóc vậy?"
"Cảnh Hoan và Cảnh Chí mỗi ngày đều sẽ đi dắt bò vào ruộng, buổi sáng hôm nay vừa ăn sáng xong, hai đứa đã cùng nhau đi dắt bò, cả hai vừa đi ra ngoài được nửa canh giờ thì đã có một tiểu hài tử trong thôn chạy đến đưa tờ giấy cho ta, bên trên viết muốn chúng ta chuẩn bị ba trăm lượng, đặt ở trên một xà nhà trong một căn nhà không có ai ở sau núi. Nếu đến khi trời tối mà vẫn chưa chuẩn bị xong bạc thì bọn họ sẽ giết chết hai đứa nhỏ. Còn không cho chúng ta đi báo quan, báo quan sẽ trực tiếp giết chết cả hai! Chúng ta đã chạy đến trong ruộng và trên núi tìm một lần rôi đều không thấy người đâu!"
"Đại cữu nương có hỏi đứa nhỏ trong thôn rằng có biết người đã đưa tờ giấy cho thằng bé không?”
"Ta đã hỏi, nhưng thằng bé nói chưa từng gặp người này bao giờ." Cho nên mới khiến Diệp thị cảm thấy sợ hãi!
"Nhị cữu nương đâu ạ?”
"Lôi thị còn đang khóc ở nhà!" Nói đến đây thì Diệp thị đã nổi giận.
Có người mẹ nào vừa khóc vừa cầm một chén cháo lớn để ăn không?
"Chuyện này có khi nào do đệ đệ của nhị cữu nương làm không?" Ôn Noãn đem suy đoán trong lòng mình nói ra.
Diệp thị trừng lớn mắt: 'Làm sao có thể?!
Nếu là nhà mẹ đẻ Lôi thị làm, thì làm sao Lôi thị lại không biết?
Có người mẹ nào lấy tính mạng con mình ra làm trò đùa chứ.