Chương 353: Đây Là Ma Quỷ Chạy Từ Đâu Ra?
Chương 353: Đây Là Ma Quỷ Chạy Từ Đâu Ra?Chương 353: Đây Là Ma Quỷ Chạy Từ Đâu Ra?
Đám người Ôn Gia Thụy lúc này mới đuổi đến, bọn họ vừa thở dốc vừa lúc nghe được đám người Lôi Tiểu Đông nói mấy lời này, tức đến mức thất khiếu(*) cũng xì khói!
(*) Thất khiếu: Gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng.
Ông Ngô nhìn thấy Lôi Tiểu Đông thì trong lòng tức giận phập phồng kịch liệt, ông ấy không ngờ được thế mà lại là cậu em vợ bắt cóc cháu ngoại để tống tiên nhà anh rel
"Huu" Ông Ngô gầm lên một tiếng, sau đó lao xuống sườn núi.
Lần này đừng nói gì nữal
Mẹ của Cảnh Hoan và Cảnh Chí có cũng như không!
Những người khác cũng chạy xuống theo.
Đại Hôi cõng Ôn Noãn lao tới.
Phía dưới có mấy người phát hiện trên sườn núi có người lao xuống, dọa cho họ dan ral
Lôi Tiểu Đông thấy đám người đến là ông Ngô thì đã sợ đến mức mặt trắng bệch: "Mau, mau đưa người đi!"
Nếu như bị ông Ngô đưa Cảnh Hoan cùng Cảnh Chí đi, thì ba trăm lượng kia sẽ không còn nữal
Dứt lời, hắn ta vội đi cản lại!
Những người khác vội chạy vào hang núi, dùng bao tải chụp lên đầu hai người đang hôn mê, sau đó khiêng ra ngoài chạy trốn.
Những người đến đây đều là bà con của Lôi Tiểu Đông, chẳng lẽ còn có thể đánh chết hắn, cho nên cả đám không sợ chút nào!
Ôn Noãn thấy Lôi Tiểu Đông lại muốn đưa người bỏ chạy, để có thể lấy được bạc.
Nàng trực tiếp leo lên lưng sói bay ra ngoài, đá hắn một cái ngã lăn!
Những người khác thấy vậy cũng ồn ào cầm vũ khí lao lên!
Ôn Noãn chạy đến.
Đại Hôi cũng di chuyển.
Bóng dáng một người một sói nhanh như tia chớp!
Đôi lúc có ánh sáng vàng lóe lên.
Sau đó những người khác đều bị đá bay.
Bọn họ nằm trên mặt đất cầm lấy một bàn tay, đau đớn kêu rên!
"AI Tay của tai"
"Tay của ta, tay của ta vì sao không thể cử động!"...
Có vài người tay bị Đại Hôi cắn rớt vài ngón.
Có vài người không hiểu vì sao không thể cử động được cánh tay!
Ôn Noãn một chân giẫm lên ngực của Lôi Tiểu Đông, nhìn những người trên mặt đất xung quanh: "Là anh em họ của cô nãi nãi mà ngươi cũng dám bắt cóc? Nhà của bà cô này mà ngươi cũng dám để ý đến? Được! Tốt lắm! Ta về nhà sẽ mở cửa chờ các ngươi đến lấy giường ngọc của ta! Không tới dọn thì chính là đồ vô dụng!"
Nàng cam đoan sẽ không chém gãy chân bọn hol
"Đau... Nữ, nữ hiệp tha mạng!" Lôi Tiểu Đông cảm giác lồng ngực mình như bị xé nát!
Những người khác lúc này mới chạy xuống. Ôn Noãn cũng rút chân về.
Ông Ngô giơ nắm đấm và đánh vào Lôi Tiểu Đông đang nằm trên mặt đất!
Ôn Noãn đi đến trước một người, đá đá vào chân của người đó: "Vừa rồi ngươi muốn lấy vật gì đó từ nhà của ta ra ngoài sao? Được thôi! Đến ngày nào vậy? Ta mở cửa cho ngươi!"
Người nọ cảm thấy xương cốt như bị gãy: "Không... Không phải! Ta không có, nữ hiệp tha mạng! Ta có mười cái gan cũng không dám!"
Tầm mắt Ôn Noãn nhìn về phía những người khác.
Những người đó sợ đến mức lập tức cầu xin tha thứ.
“Ta không có! Nữ hiệp xin tha mạng!”
"Nữ hiệp tha mạng! Ta cũng không có nghĩ đến nhà của cô! Ta nào dám"...
Con quỷ này từ đâu đến vậy!
Diệp thị cùng Trương thị lúc này cũng chạy đến cởi trói cho người trong bao tải.
Thấy hai tôn tử còn bất tỉnh, Trương thị suýt chút nữa cũng ngất theo!
Ôn Gia Thụy kéo một số dây leo, buộc chặt mấy người trên mặt đất.
Ôn Noãn đi đến bắt mạch cho hai người Cảnh Chí một chút, cả hai bị người ta dùng thuốc mê khiến cho bất tỉnh: "Ba ngoại, không cần lo lắng, cả hai chỉ bị người ta dùng thuốc mê thôi! Cảnh Hoan tuổi còn nhỏ, bị dùng thuốc mê nhiều quá sẽ không tốt cho thân thể, mau đưa bọn họ về trước đãi"
Mất trí rồi sao!
Sao có thể nhẫn tâm bỏ thuốc mê hai đứa nhỏ như vậy!
Trương thị nghe xong lập tức nói với ông Ngô: "Lão nhân, đừng đánh, trước tiên đưa Cảnh Hoan cùng Cảnh Chí về nhà đãt"
Ông Ngô cõng Cảnh Hoan còn Ôn Gia Thụy cõng Cảnh Chí.
Ôn Noãn bẻ mấy nhánh cây đưa cho Trương thị, Diệp thị cùng Cảnh Thần và Tịnh Mỹ mỗi người một cây: "Mọi người dùng nhánh cây này đánh đuổi đám người này xuống núi!"
Ông Ngô nhìn đám người đó căm hận nói: "ua xuống núi giao cho quan phủ!"