Chuong 370: Day D6 Theo So Truong
Chuong 370: Day D6 Theo So TruongChuong 370: Day D6 Theo So Truong
"Sau khi về thôn, ta sẽ dạy cho các người rất nhiều thứ, dù là nam hay nữ, chỉ cần làm tốt thì đều có cơ hội trở thành quản sự cửa hàng, sau đó mỗi tháng đều được chia hoa hồng từ cửa hàng.
Nếu làm tốt, ta còn có thể trả lại giấy bàn mình cho các người, giúp các người thoát khỏi nô tịch, cho con cháu của các người có thể đọc sách, tham gia khoa cử."
Mọi người nghe vậy thì đều trừng lớn hai mắt, có thể làm quản sự cửa hàng, thoát khỏi nô tịch?
Lời nói của Ôn Noãn mang đến cho bọn họ vô vàn hy vọng, nếu có thể làm lương dân thì ai muốn vào tiện tịch? Vừa vào tiện tịch là nhiều thế hệ đều làm nôi!
Phùng An là bởi vì cha mình là nô tài, cho nên hắn ta vừa sinh ra đã là nô tài, nhi nữ của hắn ta cũng là nô tài.
Giờ phút này, sau khi nghe được lời này, trong lòng hắn tràn ngập hy vọng, cho dù hắn ta không thể, nhưng hắn ta cũng hy vọng nhi nữ của hắn ta có thể thoát khỏi tiện tịch.
Ôn Noãn đưa năm lượng bạc cho Phùng An và vợ của Phùng An, bảo bọn họ nhanh chóng dùng xe ngựa trong nhà đi mua đồ dùng mấy ngày nay, như là chăn bông, áo bông, chậu rửa mặt linh tỉnh trở vê phân chia cho mọi người sử dụng.
Phùng bá sắp xếp mọi người vào ở trong căn phòng phía sau, có sân dành riêng cho hạ nhân ở.
Tối nay một nhà Ôn Noãn đều ở lại phủ thành.
Cơm chiều là Phùng bà tử và Lý Mai nấu, hai người vô cùng tin tưởng tay nghề của mình.
Người một nhà nếm thử cũng cảm thấy không tệ.
Chỉ có Nạp Lan Cẩn Niên ăn hai miếng là không ăn nữa.
Hắn cũng rất bất lực, dạ dày của hắn chỉ nhận tay nghề của người nào đó.
Vậy nên Ôn Noãn nấu một chén mì Dương Xuân cho hắn, còn bảo Phùng bà bà và Lý Mai nếm thử một chút.
Sau đó hai người tự thấy hổ thẹn.
Một chén mì Dương Xuân đơn giản của người ta còn ngon hơn món thịt kho tàu mà bọn họ nấu!
Ngày hôm sau, Phùng An đi thuê hai chiếc xe ngựa, Ôn Noãn mang theo hai xe hạ nhân quay về thôn.
Phủ thành chỉ để lại Phùng bá và Phùng bà tử canh giữ.
Trở lại trong thôn, bởi vì ngày thường những người hầu Ôn Noãn mới mua về không ra khỏi phòng, cho nên có một đoạn thời gian rất lâu người trong thôn cũng không biết nhà Ôn Noãn mua người.
Cho dù Phùng An và Hạ Bình đi ra ngoài, thôn dân nhìn thấy cũng chỉ nghĩ là bằng hữu của Ôn Gia Thụy.
Nhưng mà, thay vì nói Ôn Noãn mua hạ nhân, chỉ bằng nói là Ôn Noãn mua công nhân.
Bởi vì nàng hoàn toàn không sử dụng bọn họ như hạ nhân.
Khoảng thời gian kế tiếp, mỗi ngày Ôn Noãn đều ở trong nhà, căn cứ theo sở trường đặc biệt cùa mỗi người, dạy bọn họ những thứ khác nhau.
Ôn Noãn dạy Phùng An và Hạ Bình ghi sổ sách, ngay từ đầu trong lòng hai người không phục, bọn họ vốn là làm quản sự, mấy chuyện như ghi sổ sách này đã biết từ lâu.
Nhưng sau mười lăm phút trôi qua, bọn họ cảm thấy mình quá tự đại, thật sự kính nể phương pháp của Ôn Noãn.
Sau đó bọn họ rất nghiêm túc lắng nghe, học rất nghiêm túc!
Trước kia cha Thương Thuật là nghệ sư điêu khắc ngọc thạch, sau đó cha hắn bị bệnh cấp tính qua đời, mẹ bỏ chạy cùng người khác, hắn bị đại bá nương bán.
Ngày hôm đó Ôn Noãn thấy ngón tay của hắn có rất nhiều vết cắt nhỏ, nên đoán hắn ta biết điêu khắc, cho nên nàng dạy hắn ta các loại kỹ xảo điêu khắc.
Ôn Noãn còn dạy Lý Mai nấu nướng, dạy mấy nha hoàn và thư đồng nhỏ tuổi làm gốm sứ và vẽ tranh.
Mấy ngày trôi qua, mọi người hoàn toàn thần phục với chủ nhân mới gần như cái gì cũng biết này!
Trong lòng cảm thán, khó trách chủ nhân nhỏ tuổi như vậy đã trở thành ngự tứ huyện chúa, hơn nữa còn nhận được danh hiệu thần thợ.
Sau mấy ngày ở chung với mấy người mới mua về, Ôn Noãn đã có chút hiểu biết sơ qua về bọn họ.
Hai người Phùng An và Hạ Bình rất có ánh mắt, hơn nữa làm việc cũng rất có trật tự, không hổ là người đã từng làm quản sự ở gia đình giàu có.
Ngày hôm nay, Ôn Noãn nói với hai người bọn họ: "Các ngươi theo ta đi huyện thành một chuyến."
"Vâng." hai người cũng không hỏi, cung kính đồng ý.
Người đánh xe chính là Hạ Bình và Phùng An, cả hai người đều ngồi ở phía trước, Ôn Noãn và Ôn Gia Thụy ngồi ở trong xe ngựa.