Chương 372: Cháu Là Bồ Tát Sao?
Chương 372: Cháu Là Bồ Tát Sao?Chương 372: Cháu Là Bồ Tát Sao?
"Noãn nhi, cháu là Bồ Tát cứu khổ cứu nạn chuyển thế sao? Mua tất cả cửa hành buôn bán tệ nhất của toàn huyện?”
Có bạc cũng không thể tiêu sài như vậy!
Ôn Noãn khẽ mỉm cười: "Sau khi cháu mua, không đến mấy năm sau, những cửa hàng đó sẽ trở thành cửa hàng thịnh vượng nhất toàn huyện."
Cho nên nàng không muốn để người khác hưởng lợi!
Sau khi tửu lầu và tiệm bánh điểm tâm của nàng khai trương, chắc chắn con phố kia sẽ thịnh vượng lên, Ôn Noãn muốn ra tay trước
Mua những cửa hàng đó, cho dù nàng không bán đồ vật cũng có thể cho thuê, sau khi thịnh vượng lên, mỗi tháng thu thuê cũng được rất nhiều bạc.
Ôn Gia Thụy nhìn khuê nữ nhà mình, không hiểu vì sao lại rất tin tưởng nữ nhi.
Phan Thế Xương nhịn không được mà nói ra lời nói thầm ở trong lòng: "Cháu lấy tự tin ở đâu ra vậy?"
"Về sau bá sẽ biết." Ôn Noãn mỉm cười, nàng lấy ra một chồng ngân phiếu đủ một vạn lượng, đưa cho Phan Thế Xương.
"Phan thế bá, đây là bạc mua cửa hàng, không đủ thì đến Ôn gia thôn tìm cháu lấy, người cứ việc mua những cửa hàng đó giúp cháu đi."
Phan Thế Xương cầm một chồng ngân phiếu, đã hoảng sợ rồi: "Cháu không sợ tôi cầm đống ngân phiếu này bỏ chạy sao?"
Một vạn lượng, đủ cho ông ấy sống mấy đời.
Đời này ông ấy cũng chưa từng nhìn thấy nhiều bạc như vậy.
Ôn Noãn mỉm cười: "Phan thế bá không phải là người như vậy. Cháu tin thế bát"
Phan Thế Xương trong lòng bỗng nhiên dâng lên niềm cảm động, có thể nói sau này ông ấy sẽ vì sự tin tưởng này của Ôn Noãn mà cúc cung tận tụy đến chết mới thôi!
"Được, thế bá giúp cháu! Nhất định sẽ giúp cháu mua không xót một cửa hàng nào, mua toàn bộ!" Phan Thế Xương cất đống ngân phiếu vào trong lòng ngực.
Ông ấy cất không phải là ngân phiếu, mà là sự toàn tâm toàn ý tin tưởng và để mắt của một tiểu nữ hài đối với ông ấy!
Sau khi Phan Thế Xương rời đi, Ôn Noãn mang theo Hạ Bình và Phùng An đi tới phố Tĩnh Phúc.
Ôn Noãn mang theo bọn họ, vẻ mặt bình tĩnh đi trên đường cái.
Cuối năm, những con phố khác đều là khung cảnh náo nhiệt, nơi này vẫn chỉ có vài người đi dạo như cũ.
"Nếu tất cả cửa hàng trên con phố này đều thuộc về ta, các người cảm thấy cửa hàng trên con phố này nên quy hoạch như thế nào? Hai người hãy xem thật kỹ, trở về làm một phần kế hoạch đưa cho ta, đây là bài kiểm tra thứ nhất của ta dành cho hai người”.
Hai người nhìn Ôn Noãn đi một đường tuần tra hai bên cửa hàng.
Gương mặt bình tĩnh, lời nói bình thường.
Nhưng không hiểu sao lại gợi nên chí khí hào hùng trong lòng ngực của bọn họ!
"Vâng!" Tiếng trả lời lanh le, kiên định, khí thế ngất trời.
Ôn Gia Thụy cũng bị khí thế ngất trời và lòng mang chí lớn của khuê nữ nhà mình làm hoảng sợi
Vừa ra tay là mua nguyên một con phố?
Sao khuê nữ của ông lại...
Dũng cảm như vậy!
Thông minh như vậy!
Khí phách như
Ai có?
Đã biết suy tính của Ôn Noãn, đã biết chủ nhân nhà mình có dã tâm như vậy.
Kế tiếp Phùng An và Hạ Bình càng thêm cố gắng hơn, hơn nữa có điều gì không hiểu cũng có thể hỏi Ôn Noãn.
Ôn Noãn không phải một người keo kiệt bủn xỉn, đới với người muốn học hỏi mình, từ trước đến nay nàng luôn biết gì nói đó, không giấu giếm nửa lời.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, nhưng vẫn không có tuyết rơi.
Trong kinh mỗi ngày đều có thư gửi đến thúc giục Nạp Lan Cẩn Niên sớm về kinh ăn tết.
Nhưng mà hắn vẫn không để ý đến!
Mỗi buổi chiều Nạp Lan Cẩn Niên vẫn đến nhà Ôn Noãn báo danh.
Có đôi khi Phong Niệm Trần cũng tới, người được mua về đều biết hai người này là đến ăn cơm.
Hơn nữa đồ ăn của bọn họ đều là Ôn Noãn tự mình nấu nướng.
Trong lúc Ôn Noãn dạy Lý Mai nấu ăn, nấu ra được món nào, mọi người đều được ăn thử.
Thật sự là mỹ vị nhân gian!
Ăn xong khiến người ta dư vị vô cùng, ăn xong còn muốn ăn nữal
Mỗi người đều vô cùng hâm mộ Nạp Lan Cẩn Niên.
Nhưng mà hắn quá lạnh lùng, chỉ cần hắn có mặt, mọi người đều không dám thở mạnh một hơi nào cả.