Chương 379: Tế Bái Tổ Tiên
Chương 379: Tế Bái Tổ TiênChương 379: Tế Bái Tổ Tiên
Thôn trưởng thấy mọi người đều phản đối, thì lại không kiên trì nữa, nhưng ông ấy vẫn cảm thấy một ngày nào đó, một nhà Ôn Gia Thụy mới có thể là người có tiền đồ nhất trong tộc Ôn thị.
Một nhà Ôn Gia Phú kia tình cảm giả dối lại rất ham hư vinh! Bọn họ không thể so với một nhà tứ phòng được!
Ôn Noãn không biết trận tuyết này bao giờ mới rơi xong, nàng vẫn đi ngoài ruộng nhìn thoáng qua tình trạng lúa mạch cùng lúa nước.
Ôn Gia Thụy cũng đi theo.
"Cha, sau khi tuyết ngừng thì lập tức bảo người dọn sạch tuyết trong ruộng lúa đi, ruộng lúa mạch thì không cần."
Hiện tại một tâng tuyết này sẽ có tác dụng giữ ấm cho ruộng lúa, nhưng nếu không biết khi nào tuyết hòa tan, khi đó sẽ biến thành nước tuyết, sớm muộn gì độ chênh lệch nhiệt độ trong ngày lớn, nước tuyết sẽ kết băng, thì rất có khả năng đông chết mầm lúa.
Nàng sẽ cố hết sức để trồng ra lúa nước vụ đông!
Một năm không được thì hai năm, hai năm không được, thì ba năm...
"Được." Đạo lý trong đó tất nhiên Ôn Gia Thụy cũng hiểu rõ.
Hai người lại vê tới nhà, đến dưỡng sinh viên nhìn ba phần ruộng lúa cùng rau dưa trái cây khác.
Sau đó thì vội vàng về phòng thay quần áo, chuẩn bị đến từ đường tế tổ.
Giờ lành, cửa lớn từ đường mở ra.
Tất cả thôn dân mặc bộ đồ mới hoặc là quần áo tốt nhất, sạch sẽ nhất trong nhà, gánh một gánh tế phẩm đi vào chỗ đất trống ngoài cửa lớn của từ đường, chờ người xuất hiện đông đủ thì đi vào bái tế tổ tiên.
Loại chuyện này, nữ nhân không thể tiến vào từ đường, đều là nam nhân đi vào, nữ nhân chỉ có thể ở bên ngoài bái tế.
Khi người trong thôn sắp đến, Chu thị mang theo một nhà đại phòng, vừa nói vừa cười từ từ đi tới.
Ôn Gia Tường cùng Điền thị ở phía sau gánh một tế phẩm nặng nề, đi ở phía sau mấy người quần áo ngăn nắp, cho người ta cảm giác giống như hạ nhân.
Hôm nay mỗi người Đại phòng đều mặc một bộ hoa y cẩm phục, đeo vàng đeo bạc đi tới đằng trước từ đường, tinh thân mỗi người đều phấn chấn và sáng sủa.
Tâm mắt người trong thôn đều dừng ở trên người bọn họ.
Hôm nay tuyết rơi, thời tiết có chút lạnh, trên người Ôn Ngọc còn khoác một cái áo lộc cừu, cả người nhìn qua thanh tú sáng sủa, uyển chuyển cao quý.
Một nhà nhị phòng đã từ trấn trên trở lại từ sớm, Ôn Linh thấy một nhà đại phòng tới liền không nhịn được mà đi qua.
Nàng ở trong gió lạnh lạnh có chút phát run, nhìn áo lông cừu trên người Ôn Ngọc mà cảm thấy hâm mộ: "Nhị tỷ, cái áo choàng này của tỷ thật là đẹp mắt. Chắc là rất ấm áp nhỉ?"
"Đây chính là lộc cừu, một chiếc phải năm mươi lượng bạc." Ôn Ngọc sờ sờ lộc cừu trên người, trên mặt không che giấu nổi vẻ đắc ý.
"Quần áo trên người muội là kiểu dáng lưu hành năm trước à?" Ôn Ngọc nhìn quần áo trên người Ôn Linh, vẻ mặt ghét bỏ.
Ôn Linh sờ bộ đồ mới trên người, bởi vì năm nay bị đuổi ra khỏi Đàm gia, mẫu thân vì muốn tiết kiệm chút bạc nên đã mua những quần áo cũ của năm ngoái, khá là rẻ. Hiện tại bị Ôn Ngọc nói như vậy, nàng có chút mất mặt, niềm vui sướng khi mặc bộ đồ mới cũng không còn nữa, nàng đứng ở bên cạnh không nói nữa.
Thím Vĩnh Phúc nhìn trâm vàng trên đầu Chu thị, vòng ngọc trên tay, còn có quần áo trên người vừa nhìn đã thấy mềm mịn, trong lòng hâm mộ đến không chịu được.
"Tẩu tử, một bộ quần áo này của tẩu thật là đẹp mắt, nguyên liệu này ta không thấy ở tiệm vải trấn trên, tẩu mua ở huyện thành sao? Loại vải này một thước phải tốn vài lượng bạc đúng không!"
Chu thị mặc một bộ đồ hoa văn vạn thọ màu đỏ sam mới, hơi mỉm cười, mặt trắng nõn hồng nhuận, càng khiến cho bà ta có vẻ giống như một bà lão sống trong nhung lụa: "Không phải, đây chính là tán hoa cẩm, có bạc cũng không mua được, là Uyển nhi ở trước mặt hoàng thượng được tán thưởng nên mới được ban thưởng. Đứa nhỏ kia hiếu thuận, đều gửi về đây. Trong huyện không có màu sắc và hoa văn đẹp như vậy đâu, nghe nói những người phú quý trong kinh thành đa số đều mặc loại quần áo có nguyên liệu này."
Giọng nói không che giấu được vẻ đắc ý.