Chuong 380: Quen Biet Quy Nhan Khong Bing Tu Minh Lam Quy Nhan
Chuong 380: Quen Biet Quy Nhan Khong Bing Tu Minh Lam Quy NhanChuong 380: Quen Biet Quy Nhan Khong Bing Tu Minh Lam Quy Nhan
Người trong thôn nghe xong đều sôi nổi ca ngợi: "Uyển nhi thật sự quá lợi hại, lại còn được Hoàng Thượng ban thưởng! Mẹ Gia Phú, bà thật sự có phúc khí, có cháu gái giỏi giang như vậy, năm tiếp theo chúng toi không phải hành lễ với bà đấy chứ?"
"Có khi thật đúng là như vậy, Uyển nhi kiếm cho bà ấy cái cáo mệnh phu nhân mang về, lúc ấy chúng ta sẽ phải hành lễ."
"Sao có thể!" Trên mặt Chu thị tràn ngập vẻ đắc ý, cười đến đôi mắt đều cong lên.
Một nhà Vương thị quen biết quý nhân thì có gì đặc biệt hơn người? Có bản lĩnh thì tự mình trở thành quý nhân dil
"Gia Phú, ngươi giáo dục hài tử như thế nào thế, dạy thật sự tốt quá! Mỗi người đều là tài tử, tài nữ!"
"Tiểu Chu thị, phía trên cái trâm cài đầu của bà chính là hông bảo thạch à? Một viên hồng bảo thạch lớn như vậy có giá trị không ít bạc đấy chứ?"
"Nghe nói năm nay Lượng nhi thi công khóa lại được hạng ưu, quá lợi hại! Ở Lộc Sơn thư viện mà có thể đạt được loại ưu như vậy, lại qua một năm có khi thôn chúng ta lại thêm một Trạng Nguyên."
"Đây là vợ của Lượng nhi à? Trông thật là đẹp mắt, dung mạo này đúng là đứng đầu làng trên xóm dưới! Vừa thấy chính là được sinh ra trong gia đình giàu có."
Người trong thôn đều đến gần vây quanh một nhà đại phòng, mỗi người một câu, mồm năm miệng mười nói lời ca ngợi.
Người một nhà như là mặt trăng được các vì sao vây quanh, mặt đầy tươi cười, đối mặt với lời khen tặng của mọi người, bọn họ thân thiết mà khiêm tốn đáp lại lời mọi người nói.
Chu thị rất hưởng thụ loại cảm giác hâm mộ này của mọi người, càng càng cảm thấy quen biết quý nhân không bằng tự mình làm quý nhân.
Lúc này, Vương thị mang theo con cháu tới.
Vương thị được Ôn Nhu cùng Ôn Hinh nâng, đi theo phía sau là đám người Ôn Gia Thụy. Phía sau bọn họ là Phùng An cùng Hạ Bình, mỗi người gánh một gánh tế phẩm nặng, đi sau cùng.
Hôm nay Vương thị cũng mặc một bộ đồ mới đỏ sậm, bởi vì tuyết rơi, bà ấy còn khoác một chiếc áo choàng màu tím sẫm trang trí hoa vân cẩm kết hợp với lông chồn màu trắng, cả người nhìn qua ung dung cao quý.
Không chỉ có Vương thị, người một nhà đều khoác áo choàng, đều là dùng lông hồ ly trân quý hoặc là lông chồn làm thành, màu lông bên trong áo choàng không có một tia tạp sắc.
Tất cả nam nhân đều là lông chồn màu đen, tất cả nữ tử đều là lông hồ ly màu trắng, chỉ là màu sắc của tâng vải dệt được may bên ngoài không giống nhau, Ôn Noãn chính là áo choàng màu đỏ, da nàng trắng nõn, ở trong làn tuyết trắng xóa, giống như là tinh linh lạc xuống phàm giới vậy.
Ôn Nhu chính là áo choàng màu hoa hồng, bên trong mặc một chiếc áo ngoài màu hồng nhạt, kiều diễm như hoa đào, xinh đẹp quyến rũ.
Ôn Hinh chính là màu tím sẫãm, bên trong mặc chính là áo ngoài màu tím nhạt. Dung mạo của nàng ấy cực kỳ tương tự với Ôn Nhu, chỉ là khóe miệng có thêm một núm đồng tiền nhỏ, khi cười rộ lên mang lại nhiều thêm cảm giác tinh nghịch.
Ôn Nhiên chính là hồng nhạt, tiểu cô nương da thịt mềm mại trắng nõn, đáng yêu đến không chịu được, giống như Thiện Tài đồng nữ đi ra từ tranh tết.
Bốn phía thế giới đều được trang hoàng màu sắc trắng xóa, người một nhà vừa nói vừa cười đi tới, nhìn qua quả thật giống như tiên nhân xuống trần giới. Đợi cho người một nhà đến gần, thôn dân nhìn quần áo người một nhà Vương thị, lại nhìn quần áo một phòng Chu thị, chỉ cảm thấy phai nhạt.
Nữ nhi Thôn trưởng Ôn Tiêu Tiêu thấy mấy tỷ muội Ôn Noãn mặc áo choàng, không kiềm chế được sự yêu thích: "Mẫu thân, quần áo Nhiên tỷ tỷ thật xinh đẹp! Con cũng muốn có!"
Vợ Thôn trưởng nhẹ nhàng xoa khuôn mặt Ôn Tiêu Tiêu một chút: 'Bảo bối của mẹ, số bạc để mua một bộ áo choàng như vậy có thể xây được một cái nhà ở, mẫu thân không có bạc để mua cho con! Vì vậy làm một bộ áo choàng vải bông cho con là được."
Có người nghe xong tò mò hỏi vợ thôn trưởng: "Quần áo với áo choàng kia rất đắt sao? So với quần áo đang mặc trên người một nhà Chu thị thì sao?”
Nhi tử Thôn trưởng là Ôn Thư Lâm nhìn thoáng qua quần áo người một nhà đại phòng kia: "Toàn bộ quần áo của người một nhà Ôn lượng cũng không đắt bằng một chiếc áo choàng của Gia Thụy thúc kial"
Người cả thôn: "..."