Chương 400: Người Về Trong Đêm Gió Tuyết
Chương 400: Người Về Trong Đêm Gió TuyếtChương 400: Người Về Trong Đêm Gió Tuyết
Sau đó, đến giờ ăn cơm thì những người kia sẽ trèo tường đi vaol
Sau đó đồ ăn chỗ Thái Hậu cũng hết sạch, Thái Hậu sai người truyền tin tới, nói lại đưa thêm một sọt vào cung.
Hoàng Thượng nghe phong thanh, muốn nếm thử xem đây là thức ăn thần tiên gì, sau đó Hoàng Thượng cũng bảo hắn đưa một ít đến Tử Thần Cung!
Một đám thối tha không biết xấu hổi
Vì thế Nạp Lan Cẩn Niên ôm một đĩa đồ ăn cuối cùng, chạy suốt đêm!
Buổi tối ngày mùng mười, bầu trời rơi xuống bông tuyết lớn.
Nạp Lan Cẩn Niên xuất hiện ở trước mặt Ôn Noãn, mang theo cơ thể dính đầy tuyết.
Dung mạo tuấn mỹ, mái tóc đen dính đầy tuyết, còn mang theo một nụ cười trong trẻo: "Nha đầu, có đồ ăn không?”
Đại Hôi ở bên cạnh, giữa không trung là Tiểu Hắc cố sức gật đầu phụ họa: Có đồ ăn không?
Vừa đói vừa lạnh đói
Ôn Noãn: "..."
Ôn Noãn yên lặng làm mì trứng bọn họ.
Quá trễ, muốn làm cái khác cũng không tiện.
Ba mươi phút trôi qua, cuối cùng Nạp Lan Cẩn Niên cũng ăn no.
Hắn tao nhã lau miệng, nhìn Ôn Noãn nói: "Ngày mai tôi muốn ăn hàng năm đại cát, vận may vào đầu."
Ôn Noãn: "..."
Đó là cơm tất niên!
Đại Hôi ăn no rồi, cuối cùng cũng có tâm trạng đi xem vợ mình!
Tiểu Bạch nhìn thấy Đại Hôi đã trở về, vô cùng vui mừng chạy đến bên người nó, cơ thể nặng nề nhảy lên người Đại Hôi, trực tiếp đè Đại Hôi nằm bol
Đại Hôi: "..."
Năm nay Tiểu Bạch lại béo một vòng lớn, đã không thể kêu là Tiểu Bạch được nữa, phải gọi Béo Bạch!
Không phải tiểu tỷ tỷ nói giúp vợ nó giảm béo sao?
Sao càng giảm càng béo thế này?
Nhưng mà hình như hành động của Tiểu Bạch linh hoạt hơn rồi!
Lúc trước mình không nằm sấp xuống thì Tiều Bạch không bò tới lưng của mình được.
Đại Hôi không quên khen vợ mình một chút: "Tiểu Bạch, thân thủ của ngươi thật lợi hại!"
Tiểu tỷ tỷ nói vợ là phải khen, không được chê!
Tiểu Bạch nghe được lời này, đôi mắt chan chứa nước mắt, nó nhìn Ôn Noãn bằng ánh mắt lên án.
Đại Hôi: "22?"
Trách đồ ăn của tiểu tỷ tỷ quá ngon?
Ham mội
Tiểu Hắc: "2?2" Tiểu tỷ tỷ nuôi dưỡng nó thành con chó béo nhất, nó còn lộ ra vẻ mặt tủi thân như vậy là thế nào?
Tiểu Bạch rưng rưng nước mắt: "Đại Noãn Noãn không phúc hậu, nàng treo tất cả thịt lên cao, hơn nữa độ cao còn không đồng nhất! Bảo ta tự mình nhảy lên ăn!"
Trời biết ngày nào nó cũng nhảy rồi lại nhảy!
Chân mềm nhữn mới ăn hết được tất cả thịt treo trên cao kial
Nhưng mà như vậy lại có thể ăn thịt ngon hơn ngày thường.
Đại Hôi: ”...'
Như vậy cũng được?
Đại Hôi chạy về phía Ôn Noãn, sau đó ở trước mặt nàng nhảy một chút!
Cái nhảy lên này còn cao hơn chiều cao của Ôn Noãn!
Tiểu Hắc cũng chạm hai móng lên mặt đất, nhảy rồi lại nhảy!
Chúng nó cũng muốn được huấn luyện đặc biệt!
Chúng nó cũng muốn được mềm nhữn chân!
Ôn Noãn: "..."
Kế tiếp ngày đó, Nạp Lan Cẩn Niên quay trở lại ngày tháng mỗi chiều tối lại đến nhà Ôn Noãn ăn cơm.
Ở kinh thành gầy xuống mấy cân thịt cũng đã quay trở lại.
Cứ thế rất nhanh đã sắp đến tết Nguyên Tiêu!
Ngày tết Nguyên Tiêu, Nạp Lan Cẩn Niên mời một nhà Ôn Noãn đến phủ thành xem hoa đăng.
Sau Tết Nguyên Tiêu, mấy huynh đệ Ôn Thuần phải đến thư viện Lộc Sơn học tập, người một nhà lập tức đồng ý, vừa lúc thuận tiện đưa ba huynh đệ đi phủ thành.
Một ngày trước Tết Nguyên Tiêu, người một nhà hẹn nhà ngoại và Nạp Lan Cẩn Niên cùng nhau xuất phát đi đến phủ Giang Hoài.
Phủ Giang Hoài là cố hương của Thái Tổ Hoàng Thượng, đất phong của Cẩn Vương, nơi khởi nguyên của vô số trọng thần triều đình và thế gia trăm năm, sự phồn vinh và hưng thịnh của nó có thể so sánh với đế đô kinh thành.
Có thể nói là ngoài kinh thành ra, lễ hội hoa đăng của phủ Giang Hoài là long trong nhất toàn bộ Nạp Lan quốc!
Hai ngày trước những người dân của các huyện, các trấn đã bắt đầu đi vào phủ Giang Hoài xem lễ hội hoa đăng mỗi năm một lần.
Trời vừa tờ mờ sáng, đội ngũ đi vào thành cũng đã xếp hàng dài đến hơn mấy km.
Khách điểm trong thành cũng chật ních người.
Vào buổi chiều mấy người Ôn Noãn mới đến phủ thành.