Chương 408: Mất Mặt Xấu Hổ
Chương 408: Mất Mặt Xấu HổChương 408: Mất Mặt Xấu Hổ
Lúc này Thường thị và Lương Tử Vận dẫn theo hai nha hoàn đi tới, hai người ở xa đã nghe được đoạn đối thọai vừa rồi của mấy người bọn họ.
Thường thị thân thiết đi lên khoác cánh tay của Vương thị: "Vương nãi nãi, người đến sớm vậy sao? Đi, thuyền của phủ ta ở phía trước, Noãn nha đầu có đến không? Cùng nhau lên thuyền đi."
Vương thị cười xua tay: "Thập Thất đã sắp xếp thuyền rồi."
Hôm nay một nhà Phó Vinh cũng chuẩn bị du thuyền, vừa lúc thuyền của hắn dừng ở phía trước thuyền của Tống gia, vừa rồi hắn đứng ở trên boong thuyền, cũng nghe thấy Ôn Bảo Trân giễu cợt Vương thị, hắn lập tức đi xuống thuyền, giờ phút này cũng vừa lúc đi tới.
Phó Vinh đi đến trước mặt Vương thị, cung kính hành lễ: "Vương nãi nãi? Người cũng tới phủ thành ngắm đèn sao? Gia Thụy lão đệ đâu? Tới, mời các vị lên thuyền nhà tôi ngồi chơi một lúc! Tôi bảo người đi tìm Gia Thụy lại đây!"
Vương thị xua tay: "Không cần, không cần, Thập Thất nói đã sắp xếp thuyền rồi".
Lâm Phong canh giữ ở trên thuyền từ rất lâu, chờ chủ tử và một nhà Ôn Noãn đến.
Thuyền của Cẩn Vương là thuyền xa hoa nhất toàn bộ bến tàu, cao ba tầng, còn dừng ở vị trí đẹp nhất.
Năng lực nhìn ban đêm của hắn ta rất tốt, ở nơi xa đã nhìn thấy mấy người Vương thị đi tới, sợ bà ấy không tìm thấy thuyền, hắn cũng nhanh chóng rời thuyền đi tới đón người.
Lúc này hắn đã đi tới nơi: "Lão phu nhân, thuyền ở phía trước, thuộc hạ dẫn người lên thuyền."
Lâm Phong nói xong lời này mới nhìn thấy Thường thị và Phó Vinh, hắn hành lễ với hai người bọn họ.
Lâm Phong là người bên cạnh Nạp Lan Cẩn Niêm, bên người Nạp Lan Cẩn Niên có tám đại thân tín, phân biệt là Nhật Nguyệt Tinh Thần và Vũ Phong Lôi Điện.
Có rất nhiều thân vệ, có rất nhiều người là phụ trách giúp hắn xử lý cộng việc, mỗi người đều không thể khinh thường, đều là quan hàm tứ phẩm trở lên.
Thường thị và Phó Vinh không dám tự đại, đều đáp lễ trở lại.
Vương thị nói với Thường thị và Phó Vinh: "Tôi cùng Tiểu Phong lên thuyền là được".
Bởi vì Lâm Phong thường xuyên đi theo Nạp Lan Cẩn Niên đến nhà Ôn Noãn ăn cơm, Vương thị thấy hắn cũng quen gọi hắn là Tiểu Phong.
Tiểu Phong? Khóe miệng Thường thị và Phó Vinh giật nhẹ, toàn bộ kinh thành cũng không có ai dám kêu như vậy!
Nhưng mà nghĩ đến Vương thị gọi Cẩn Vương là Thập Thất, hình như gọi như vậy cũng không có gì kỳ lạ.
Hai người gật đầu, bọn họ không dám tranh người với Cẩn Vương.
Lâm Phong tới chính là để dẫn Vương thị lên ngồi thuyền của Cẩn Vương, thuyền của Cẩn Vương, không có lời mời của Cẩn Vương, bọn họ cũng không dám đi lên.
Thường thị nói: "Vương nãi nãi, hôm nào lại cùng chúng ta đi du thuyền đi. Lần này bà có hẹn, ta cũng dám cướp người của ngài ấy, nên không làm phiên bà nữa”.
Phó vinh: "Vương nãi nãi, lần sau tới phủ thành nhất định phải báo cho cháu biết nhé! Hiền chất dẫn bà đi ăn thủy sản!"
Vương thị gật đầu.
Sau đó bà ấy cũng không thèm nhìn cả gia đình Tống gia đã sớm hỗn loạn trong gió lốc kia.
Vương thị theo Lâm Phong đi về phía trước, đi lên con thuyền lớn nhất và xa hoa nhất toàn bộ bến tàu Bạc Chau.
Cả nhà Tống gia: "..."
Lúc này ở ven đường có một tiểu cô nương không rõ nguyên nhân, hỏi: "Mẫu thân, rõ ràng bà cố nội kia có rất nhiều người tranh nhau mời bà ấy lên thuyền lớn, nhưng vì sao thẩm thẩm này lại nói bà ấy làm một cái bè trúc làm thuyền? Có phải bè trúc chơi rất vui không?"
Ngoài con thuyên của Nạp Lan Cẩn Niên ra, toàn bộ bờ sông Bạc Châu này, hai con thuyền của Lương gia và Phó gia là xa hoa nhất!
Ba con thuyền xa hoa nhất đều tranh nhau mời Vương thị lên thuyền, không trách tiểu cô nương kia lại không hiểu.
Mẫu thân của tiểu cô nương kia vội vàng che miệng cô bé lại: "Thế giới của người lớn, con không hiểu đâu! Đừng nói chuyện lung tung! Chúng ta mau đi thôi!"
Gương mặt già của Ôn Bảo Trân sưng to đến đỏ bừng.
Cuộc đời bà ta chưa bao giờ xấu hổ như vậy!