Chuong 413: Choi Bun
Chuong 413: Choi BunChuong 413: Choi Bun
Cacbatanh:That chuyên nghiệp! Đây là không buông tha một chiếc đèn hoa sen nào sao?
Nhưng vì sao rửa sạch đường sông lại chỉ rửa sạch những ngọn đèn hoa đen đoa, còn những rác rưởi khác thì không cần dọn sạch?
Vào chiều tối, lại có mười mấy tờ giấy được đặt trên bàn sách của Nạp Lan Cẩn Niên.
Hắn xem từng tờ từng tờ một, mãi đến tờ giấy cuối cùng, hắn chợt dừng động tác, không chớp mắt nhìn chữ viết ở trên đó.
Hiện thế an ổn, năm tháng tĩnh hảo?
Đây là điều nàng hướng tới sao?
Không ngờ nha đầu này lại có một trái tim hướng tới thiên hại
Đã như vậy, hắn sẽ cho nàng một cái hiện thế an ổn, năm tháng tĩnh hảo!
Nạp Lan Cẩn Niên cấp kỹ tờ giấy kia rồi đi ra ngoài.
Phủ thần thợ.
Ôn Noãn đang nặn tượng đất.
Sắp đến sinh nhật của Ôn Nhu và Ôn Hinh, sinh nhật của Lương Tử Vận cũng sắp tới rồi, nàng dự định nặn một bộ tượng đất tặng cho các nàng.
Lần này là nặn bằng đất sét, làm xong, tô màu, sau đó cầm đi nung là có thể bảo tôn mãi.
Lúc Nạp Lan Cẩn Niên đi vào thì thấy đôi tay nhỏ của Ôn Noãn thuần thục chơi một đống bùn, dưới bàn tay khéo léo của nàng, cục đất nhanh chóng hiện ra ngũ quan gương mặt con người, sau đó nàng lại dùng hai con dao điêu khắc nhỏ bằng trúc, khắc họa ở trên gương mặt: Đôi mắt, cái mũi, môi, cằm, kiểu tóc.
Từng cái đều giống như có phép tiên vậy, rất sống động hiện ra ngoài, dáng vẻ này rõ ràng chính là Lương Tử Vận!
Rất thật, khắc họa giống như đúc!
Nạp Lan Cẩn Niên nhướng mày: "Sao cái gì cô cũng biết như vậy!"
Ôn Noãn ngẩng đầu nhìn hắn một cái, ánh mắt phức tạp, may mắn người này không cần kế thừa ngôi vị hoàng đế, nếu không hắn rất có tiềm chất làm hôn quân!
Thế mà lại vì muốn biết điều ước của nàng là gì mà lao sư động chúng, sai người đi vớt những ngọn đèn hứa nguyện kia lên!
Nạp Lan Cẩn Niên: '..."
"Làm sao vậy?" Đôi mắt nhỏ này là có ý gì?
Giống như hắn đã làm việc tội ác tày trời gì vậy.
"Không có! Huynh đến đây là có chuyện gì? Còn chưa đến giờ ăn cơm đâu?"
Hắn đến đây nhất định là phải ăn cơm sao? Nạp Lan Cẩn Niên ngồi xuống bên người Ôn Noãn: "Nhàn rỗi không có việc gì, muốn đến thì đến thôi."
Ôn Noãn: "..."
Nạp Lan Cẩn Niên chỉ vào tượng đất trong tay nàng: "Cái này làm như thế nào?"
"Huynh muốn học à?”" "Ừm, dù sao cũng là nhàn rỗi không có việc gì. Vừa lúc xem thử tay của ta khôi phục thế nào rồi." Nạp Lan Cẩn Niên bẻ một cục đất sét xuống.
Ý của hắn rất rõ ràng.
Ôn Noãn thấy vậy bèn nói: "Huynh muốn nặn cái gì?"
Công việc tinh tế như vậy thật sự có thể trợ giúp cánh tay khôi phục.
Sau khi từ kinh thành trở về, hắn cũng không tiếp tục giả vờ bị chặt đứt tay nữa, Ôn Noãn cũng không hỏi nguyên nhân vì sao.
Chắc là người hắn muốn giải quyết đã giải quyết xong rồi!
"Làm một cái tượng cô đi! Hình dáng của cô đang ở trước mắt, rất tiện lợi."
Ôn Noãn gật đầu: "Được."
Vì thế hai người sóng vai nhau ngồi trên hai chiếc ghế con, Ôn Noãn nghiêm túc chỉ dạy Nạp Lan Cẩn Niên từng chút từng chút phục chế lại bản thân mình.
Sau đó thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng nói mềm mại và ngọt ngào của Ôn Noãn: "Không phải như vậy, là như thế này. Đúng rồi, chính là như vậy!"
"Này, sao huynh lại biến tôi thành gương mặt bánh nướng! Mặt tôi là mặt trái xoan! Mặt trái xoan là nhọn, nhọn!"
"Đây là đôi mắt gì? Đôi mắt gà chọi gà sao? Xấu muốn chết!"...
"Tay phải của huynh vụng về như lợn ấy, huynh đừng dùng tay phải, dùng tay trái đi! Dạy con heo leo cây cũng SO dạy..."
Nạp Lan Cẩn Niên: "..."
Thật vất vả, sau một lần biến thành tất cả súc sinh, cuối cùng Nạp Lan Cẩn Niên cũng làm xong phiên bản tí hon của Ôn Noãn.
Giống như đúc!
Nạp Lan Cẩn Niên rất vừa lòng: "Cũng rất giống. Cô lại dạy tôi nặn một phiên bản tôi đi!"
Ôn Noãn: "..."
Không còn thiết sống nữa!
Nhưng nàng vẫn bẻ cục đất sét, bắt đầu dạy heo leo cây.
Đại Hôi đang lười biếng nằm phơi nắng ở cách đó không xa, ở một nơi Nạp Lan Cẩn Niên không nhìn thấy, nó trợn trừng mắt với hắn.
May mắn lần này này dạy nhanh hơn rất nhiều, rất nhanh đã nặn ra một phiên bản tí hon của Nạp Lan Cẩn Niên.