Chương 414: Đệ Tử Nhà Nghèo
Chương 414: Đệ Tử Nhà NghèoChương 414: Đệ Tử Nhà Nghèo
Nạp Lan Cẩn Niên nhìn hai người tí hon giống nhau như đúc được đặt ở bên nhau, rất vừa lòng.
"Có thể làm động vật không? Tượng của Đại Hôi và Tiểu Hắc sẽ là dáng vẻ gì?"
Đại Hôi đang phơi nắng ở cách đó không xa nghe được lời này thì lập tức nâng cao tỉnh thần, nó vẫy cái đuôi với Nạp Lan Cẩn Niên: Đừng quên nó cũng là chó sói có vợ đói
Nạp Lan Cẩn Niên liếc mắt nhìn nó một cái, tiếp tục nói: "Cũng làm một cái hình Tiểu Bạch đi!"
"Có thể, cái này càng dễ hơn." Ôn Noãn nghe vậy cũng không từ chối, sự thật là ba con vật này quá đáng yêu.
Đại Hôi lắc đuôi lấy lòng Nạp Lan Cẩn Niên!
Sau đó nó nghĩ đến cái gì đó, vội vàng chạy về hướng nào đó.
Ôn Noãn đang nghiêm túc và chuyên chú nặn một cục đất sét.
Lần này Nạp Lan Cẩn Niên không có ra tay, chỉ ở bên cạnh nhìn nàng chơi bùn.
Trong thời gian tiết trời chuyển từ cuối đông sang đầu mùa xuân, ánh mặt trời mang theo chút màu vàng kia, chiếu lên người thiếu nữ, yên lặng, tốt đẹp...
Như làm cả trái tim người ta trở nên ấm áp-
Một canh giờ sau, Nạp Lan Cẩn Niên ôm một cái hộp vê phủ, hắn đưa cái hộp cho Lâm Phong: "Tìm người nung đi, cẩn thận một chút, đừng làm hỏng."
"Vâng." Lâm Phong cẩn thận nhận lấy, xoay người đi ra ngoài.
Ngay lúc hắn ta xoay người rời đi, có một tờ giấy ở trên người hắn ta bay xuống.
Lâm Phong cúi đầu nhìn thoáng qua, sắc mặt lập tức thay đổi.
Hắn ta vội vàng ngồi xổm xuống, duỗi tay muốn nhặt lên.
Một bàn tay xinh đẹp, khớp xương rõ ràng đã nhanh hơn bàn tay của hắn một bước.
Nạp Lan Cẩn Niên cảm thấy chữ viết trên tờ giấy dưới mắt đất có chút quen thuộc, hắn khom lưng nhặt lên tới, nhìn thoáng qua.
Gương mặt lập tức đen thui!
Đặc biệt là nhìn con rùa kial
Đây là động vật dưới nước, trên không trung gì hắn cũng làm một lần đúng không!
"Lâm Phong! Đây là gì?”
Lâm Phong nghe âm thanh gió lốc sắp tới này, sợ tới mức cả người run rẩy, suýt chút làm rơi cái hộp trong tay!
May mắn là hắn phản ứng nhanh, nếu không tội nặng thêm một bậc!
"Thuộc hạ đáng chết!" Lâm Phong cũng không dám tranh luận.
Xong rồi!
Đây là xảy ra chuyện gì?
Không phải hắn đã nhìn thấy Tuệ An huyện chúa ném tờ giấy này vào thùng rác rồi hay sao?
Sao nó lại rơi xuống từ trên người của hắn ta?
Khóe mắt khẽ liếc qua, vừa lúc thoáng nhìn Đại Hôi đang nằm ngủ trên một tấm da hổ, dáng vẻ như không biết chuyện gì cải Lâm Phong nhìn thoáng qua cái đuôi của Đại Hôi, con sói mắt trắng này đang giả vờ ngul
Còn có gì không rõ nữa?
Đại Hôi, tên phản đồ kial
Ta bị ngươi hại chết rồi!
"Dạ hương (Phân) trong tháng này ở huyện Ninh Viễn giao cho ngươi!"
Lâm Phong:
Từ làm việc lặt vặt biến thành đổ dạ hương (dọn bồn cầu)?
Hắn không muốn đâu!
Vào chiều tối, sau khi ba huynh đệ Ôn Thuần tan học, lại đến chỗ Lâm lão nhận bài tập rồi mới về phủ thần thợ.
Sau khi Ôn Noãn nghe nói ngày thường bọn họ sẽ đến lớp của Phương phu tử học tập thì nói: "Vậy ngày mai muội sẽ chuẩn bị một chút quà tặng, đại ca mang theo tặng cho Phương phu tử, không thể thất lễ."
"Được." Ôn Thuần đồng ý.
Ngày hôm sau, Ôn Thuần cõng một sọt rau dưa đi vào trường học.
Dọc theo đường đi gặp rất nhiều học sinh của thư viện Lộc Sơn, mọi người thấy hắn thế mà lại cõng một sọt rau dưa tới đây thì đều rất ngạc nhiên, trong lòng không khỏi khinh bỉ.
"Đó là ai vậy? Thế mà lại mang theo một sọt rau xanh đến học đường?"
"Chắc không phải là tặng cho phu tử đấy chứ? Đây là truyện cười lớn nhất tôi thấy trong năm nay!"
"Con cháu nhà nghèo sao? Không đọc sách nổi thì đừng học! Lấy chút rau xanh tới là muốn keo kiệt với ai vậy?"
"Quản hắn là con cháu nhà nghèo hay không, tôi cũng chưa từng gặp người nào keo kiệt như vật! Ít nhất cũng mua một miếng thịt đến đây chứ! Thật là quá không hiểu tôn sư trọng đạo!"
Mọi người nhỏ giọng bàn tán ở phía sau ba huynh đệ Ôn Thuần.
Ôn Lượng thấy Ôn Thuần thế mà lại cõng một sọt rau dưa đến học đường, hắn ta vốn định đi lên chào hỏi thì chợt dừng bước chân.