Chương 420: Lại Lập Công Lớn Rồi
Chương 420: Lại Lập Công Lớn RồiChương 420: Lại Lập Công Lớn Rồi
Nha đầu này làm việc thật sự nghiêm túc!
Nếu lầu canh cùng nỏ liên châu là bảo vệ an nguy cho dân chúng Nạp Lan, thì những tiểu mạch quý giá này, chính là thứ khiến dân chúng cơm no áo ấm!
Để dân chúng an cư lạc nghiệp, cơm no áo ấm là mục đích của các đời đế vương theo đuổi!
Vẫn luôn theo đuổi, nhưng lại rất khó làm được!
Từ xưa đến nay, không có một đế vương nào có thể làm được!
Ruộng tốt thì chỉ có từng đấy! Sản lượng trên mỗi mảnh ruộng cũng chỉ có từng đấy! Nhưng người lại càng ngày càng nhiều! Như vậy làm sao mỗi người có thể đều được ăn no?
Nhưng mà nếu có thể trông thêm được một quý lương thực nữa, vậy có thể giảm bớt tình huống này!
Những nơi có khí hậu tương tự với huyện Ninh Viễn ở trong Nạp Lan quốc cũng không thiếu!
Nha đầu này lại lập công lớn rồi!
"Vở này ta mượn dùng một chút."
"Cho huynh đấy!" Cái vở này đã viết xong, cho nên Nạp Lan Cẩn Niên lấy đi cũng không có vấn đề gì.
Nàng có năng lực xem qua là nhớ, nội dung bên trong lại là nàng viết, đã sớm khắc sâu vào trong đầu, bảo nàng lại viết ra một quyển khác không sai một chữ thì nàng cũng viết được.
Sau khi Nạp Lan Cẩn Niên ăn cơm xong, mới mang theo cái vở kia vê trên núi.
Mỗi ngày Ông Ôn cũng đều đi xem ruộng lúa mạch nhà Ôn Noãn, hiện tại cuối cùng cũng yên tâm, vui mừng trở về nói việc này với Chu thị.
Ông Ôn vui mừng nói: "Hiện tại mưa thuận gió hoà, lúa mạch mọc tốt, chỉ chờ được mùa! Tâm của tôi treo cao cả mùa đông cuối cùng cũng buông xuống!"
Thật sợ lão tứ sẽ bị toàn bộ người trong thôn truy trách.
Chu thị nhấp nhấp miệng: "Có cái gì mà vui mừng? Lại không phải trông trên ruộng của ông! Lương thực kia ông có thể ăn được một viên nào sao?"
Trong lòng Chu thị không vui vẻ, nói chuyện có chút gay gắt.
Từ sau khi Vương thị nhận được cáo mệnh, bà ta lập tức thấy không vui vẻ!
Ở Kinh thành bên kia, cũng đã lâu rồi không thấy có tin tức Uyển nhi gửi về.
Chu thị biết nàng ta vào trong cung học tập quy củ nên không thể gửi tin tức về, nhưng vẫn rất lo lắng.
Hiện tại cơ hội cho bà ta xoay người chính là Uyển nhi, còn Lượng nhi thì phải chờ thêm một năm!
"Sao bà có thể nói như vậy?! Lão tứ cũng là nhi tử của tôi, nhìn thấy hắn có thể sống tốt thì tôi cũng vui mừng! Lại không phải không có cơm ăn!"
"Chỉ có tiểu nhi tử bảo bối của ông là tốt nhất! Đừng quên trưởng tôn đại phòng, việc làm ăn tửu lầu trấn trên càng ngày càng kém, ông cũng không lo lắng một chút! Về sau tửu lâu của nhà lão đại đóng cửa, ông nhìn xem tiểu nhi tử của ông có cho ông một ngụm cơm ăn hay không!"
Chu thị nói xong thì không để ý tới ông Ôn nữa, cứ thế đi trấn trên, nhìn xem Ôn Uyển có gửi tin về hay không.
Lại qua hơn hai tháng nữa chính là thiên thu yến!
Vẻ mặt Chu thị như bị táo bón đi tới trấn trên, tiểu Chu thị thấy cái biểu tình này của bà ta, không nhịn được nên hỏi: "Nương, làm sao vậy?" Trong lòng Chu thị có nghi ngờ: "Con nói một nhà ban tiện như Vương thị kia sau khi dọn đi thì giống như đổi vận vậy? Ngược lại là nhà chúng ta mọi việc lại không thuận? Có thể là bọn họ đã mang theo số phận nhà chúng ta đi rôi hay không?”
Tiểu Chu thị: "Cái này con cũng không biết! Nhưng mà đúng thật có chút tà môn."
Chu thị gật gật đầu: "Đúng là tà môn, rõ ràng từ xưa đến nay truyền thuyết đều nói Ninh Viễn huyện không thể trông tiểu mạch, nếu không sẽ có thiên tai. Nhưng mà cái gia đình bần tiện kia trông thì lại mưa thuận gió hoà, lúa mạch kia còn mọc khá tốt! Hiện tại không biết bao nhiêu thôn dân hâm mo
Tiểu Chu thị nghe xong lời này như suy nghĩ gì đó: "Thật sự có thể thu được lương thực? Có thể là vỏ rỗng hay không?”
Chu thị: "Ta xem trạng thái kia tuyệt đối có thể được mùa."
Trong lòng Tiểu Chu thị vừa có chút chủ ý: "Nương, nương ngồi xuống đi, con đi ra ngoài một chuyến."
"Có phải con nghĩ đến cái gì hay không?" Chu thị rất hiểu biết vê đứa cháu nhà mẹ đẻ lại là con dâu của mình này!
"Không chắc chắn, trở về thì sẽ nói cho nương biết!"