Chương 428: Thứ Mà Nhà Sưu Tâm Yêu Nhất
Chương 428: Thứ Mà Nhà Sưu Tâm Yêu NhấtChương 428: Thứ Mà Nhà Sưu Tâm Yêu Nhất
Ban đầu tất cả đều yên lặng đến quỷ dị.
Trong mắt mọi người chỉ có cái chén vàng son rực rỡ sáng chói!
Bọn họ lang lặng thưởng thức mà quên hết tất cal
Cho đến khi một thanh âm trầm mạnh vang vọng đại đường!
"Một ngàn lượng!"
Từ lão lập tức gọi giá.
Một tiếng cất lên gây nên ngàn ngọn sóng.
Những người đam mê sưu tâm đồ sứ này không hề nhượng bộ:
"Một ngàn một trăm."
"Hai nghìn lượng.....
"Ba nghìn lượng!"
Từ lão: Tác phẩm của đồ đệ ông! Ông nhất định phải đoạt về mới được!
Thái Hằng: Lúc này hắn bắt buộc phải lấy được cái chén tin xảo này, vì nó cho hắn cảm giác nguy cơ rất lớn!
Rõ ràng là cấp bậc cao thul
Hoàn mỹ không thể chê vào đâu được!
Mà phong cách vẽ này hắn cũng chưa từng thấy qua, giống như phong cách của nước ngoài, có thể nói là khai sáng, tạo ra một phong cách mới cho ngành gốm su
Vị trí màu dẫn đầu của Thái gia đang có nguy hiểm!
Một cái chén, hai cái mở đầu!
Tay nghề: Thủy tổ của màu pháp lang!
Phong cách: Phong cách mới tuyệt đẹp giống như kiểu tây!
Đây quả thật là thứ được làm riêng cho những người yêu thích sưu tâm!
Mọi người cạnh tranh nhau vô cùng kịch liệt!
Thanh Loan không ngờ lại có một cái còn kinh diễm hơn thế, nàng ta cố hết sức tranh giành, tuyệt đối không thể rơi vào tay nhà họ Thái.
Đầu tiên là một vòng quần hùng tranh bái
"Ba nghìn năm trăm lượng"...
"Bốn ngàn lượng!"...
“Năm nghìn năm trăm lượng!"
Sau đó sức chiến đấu cũng yếu dần!
Tiếp theo là cuộc đấu gia của ba bên bắt đầu!
"Sáu ngàn lượng!"...
“Tám ngàn một trăm lượng!"
Ngươi tranh ta đoạt!
Náo nhiệt vô cùng. ...
"Một vạn hai!" Thái Hằng cất cao giọng nói. Từ Đình Chi:
Hôm nay ông ấy chỉ mang theo một vạn hai! Mà Chu lão lại là người không chịu cho nol
Quên đi, để đồ đệ kiếm thêm chút lời, bản thân ông ấy không lấy được, vậy thì cũng hố Thái gia một phen vậy!
”1 vạn 1 nghìn lượng!"
Thái Hằng: "..."
Lão nhân này là ai? Sao lại cứ đối đầu với hắn?
"1 vạn 1001 lượng!"
Từ lão nghe xong cũng ngừng ra giá, nếu lại kêu nữa thì quỷ keo kiệt kia sẽ ngừng ra giái
Cuối cùng nhà họ Thái dùng giá 1 vạn 1001 lượng lượng lấy được cái chén của Ôn Noãn.
Ôn Gia Mĩ cảm thấy trong lòng mình như có mười lăm thùng nước đang múc nước.
Quả thật không thể bình tĩnh được.
Đầu bên kia, Ôn Noãn rời khỏi phòng đấu giá mà đi đến phó Phúc Tĩnh, Phan Thế Xương đang ở đợi nàng ở tửu lâu trên phố Tĩnh Phúc.
Phan Thế Xương thấy Ôn Noãn đến liền lập tức di lên: "Noãn nhi."
"Phan Thế bá, bá dẫn cháu đi gặp chủ của cửa hàng kia đi!" Ôn Noãn cũng không kéo dài thời gian, nói thẳng vào vấn đề.
"Được!"
Hai người đi đến một cửa hàng cuối phố.
Cửa hàng này đã rất cũ, là tiệm mì do hai vợ chồng già làm buôn bán. Nhưng bởi vì phố này không có nhiều người, nên việc buôn bán cũng không tốt.
"Con trai và con dâu của hai vợ chồng già đều mất, hai người dựa vào tiệm mì để nuôi đứa cháu trai yếu ớt có nhiều bệnh, mà bệnh của cháu trai họ rất lạ, cả người đều trắng ngay cả tóc cũng vậy... Lão bá kia nói, trừ khi đưa cho ông ấy một ngàn lượng, nếu không sẽ không bán."
Phan Thế Xương vừa đi vừa nói đơn giản về tình huống của người nhà cửa hàng kia cho Ôn Noãn biết.
Cửa hàng nhỏ không nói, lại còn rất cũ, ra giá một ngàn lượng, khiến Phan Thế Xương không làm chủ được mà phải để Ôn Noãn đến xem.
"Cháu đã biết, cháu muốn chuẩn bị một chút."
Mười lăm phút sau, cả hai đi đến trước cửa hàng.
Hai phút đi qua.
Phan Thế Xương cùng Ôn Noãn rời khỏi cửa hàng, Phan Thế Xương nhịn không được hỏi: "Noãn nhị, vì sao cháu không đề cập đến chuyện mua cửa hàng?"
Chỉ đi vào ăn bát mì, để lại một tờ giấy rồi rời đi.
Ôn Noãn: "Cửa hàng đó cháu không mua."
Hai vợ chồng già mang theo một đứa nhỏ đã không dễ dàng gì, vả lại hai ông bà ấy rất thiện lương.
Điều này khiến nàng nhớ đến nguyên chủ, nên có chút cảm động.
Chờ sau khi đường phố này phát triển lên thì việc buôn bán của họ cũng tốt hơn.
Dù sao toàn bộ cửa hàng đều đã mua hết, không cần cái cửa hàng này cũng được. Phan Thế Xương nhìn thoáng qua On Noãn, nha đầu này có một trái tim vàng.
Mà trong cửa hàng, bà lão nhìn thấy "tiền mì" của tiểu cô nương kia.
Mở ra chính là phương thuốc, có mấy tên thuốc, bởi vì bà thường bốc thuốc cho cháu trai nên cũng biết khá nhiều.
Bà kinh ngạc tròn mắt, sau đó lớn tiếng gọi: "Lao nhân!"