Chương 437: Bái Sư
Chương 437: Bái SưChương 437: Bái Sư
Ông lão này đầu óc nước vào sao? Như vậy mà còn muốn nhận nàng làm đồ đệ?
Không biết khó mà lui sao?
Ngô Khải Nghiệp và những người khác: "..."
Ông lão này không sao thật chứ?
Chẳng lẽ người này là người bị mắc chứng si ngốc ở người già mà Noãn nhi nói sao?
Vô số ánh mắt đồng tình nhìn Từ Đình Chỉ.
"Nhanh đến đây bái sư đi!" Từ Đình Chi vội vàng nói.
Ôn Noãn: "..."
"Lão gia gia, ông thật sự muốn nhận ta làm đồ đệ như vậy?"
Nhưng nàng không muốn có sư phó nha.
"Muốn! Có trời mới biết ta tìm ngươi vất vả như thế nào! Từ hội đấu giá năm trước...' Cuối cùng Từ Đình Chi cũng có con đường bày tỏ nỗi chua xót của mình.
Ôn Noãn thật ra không ngờ người này lại tìm mình khắp nơi.
Ôn Noãn nghĩ mình hẳn là nên tìm một vị họa sư cho mấy người Ôn Gia Mỹ cùng cữu cữu, biểu tỷ, biểu ca, biểu đệt
Ôn Noãn: "Lão gia gia, muốn ta nhận người làm sư phó, ta có một điều kiện."
"Được, đừng nói một, mười điều kiện đều được!"
Ôn Noãn chuyển động tròng mắt, nghịch ngợm nói:
"Điều kiện của ta chính là mỗi ngày người phải đồng ý với ta một điều kiện!"
Mọi người: ”...'
Noãn nhi quá không biết xấu hổi
Từ Đình Chi:
Tính tình của vị đồ đệ này thật là...
Hay là mình không nhận nữa?
Nhưng mà bản lĩnh của cả đời của ông ấy lại không đồng ý!
"Được rồi! Được rồi! Đều nghe ngươi! Ai làm ngươi là đồ đệ của ta chứ! Có thể bái sư chưa?"
Haizz, điều kiện của nha đầu này không dễ dàng làm được, nhưng đồ đệ lại khó tìm trên đời!!
Ôn Noãn dứt khoát lưu loát quỳ xuống đất, dập đầu một cái: "Sư phó trên cao, xin nhận đồ đệ một lạy!"
Sau đó Ôn Noãn lại vẫy tay nói với Ôn Gia Mỹ, đại cữu, nhị cữu, Ngô Tịnh Mỹ, Ngô Cảnh Thần, Ngô Cảnh Chí cùng Ngô Cảnh Hoan: "Mọi người cũng đến đây đi, nhanh bái kiến sư tổi"
Ôn Noãn mỉm cười tinh nghịch nói: "Sư phó, bọn họ đều là đồ đệ của ta".
Đám người nghe xong vội quỳ xuống đầy đất: "Sư tổ trên cao, xin nhận đồ tôn một lạy!"
Từ lão: ”...'
Không ngờ đồ đệ của ông tuổi còn nhỏ nhưng lại có nhiều đồ đệ hơn cả sư phó như ông!
Ông ấy cảm thấy không quen khi đột nhiên lại có nhiều đồ tử đồ tôn như vậy!
Ôn Noãn tiếp tục nói với đám người Ôn Gia Mỹ: "Sư phó của ta rất lợi hại, ba tuổi có thể vẽ tranh, thiếu niên thành danh, mười tuổi danh chấn thiên hạ, về sau ta muốn cùng sư phó học tập kỹ năng vẽ tranh, mọi người không được quấy ray ta, có chuyện gì khó thì cứ thỉnh giáo sư phó của ta, biết chưa?"
Từ Đình Chi:
Tại sao ông lại có cảm giác mình leo lên thuyền tặc thế này?
"Không phải, tiểu đồ đệ này! Ta chỉ dạy cho ngươi, nhưng tại sao ta còn phải dạy đồ đệ của ngươi?"
Ôn Noãn: "Bởi vì ta đều phải nghe sư phó dạy dỗ, đồ đệ của ta đương nhiên càng phải nghe sư phó dạy dỗ, không phải ư?"
Từ Đình Chi:
Ông ấy nói không lại nàng!
Thôi, thôi, dạy đồ đệ là dạy, dạy đồ tôn cũng là dạy!
Nhưng mà: "Ta phải nói trước một chút, ta không dạy những người quá ngu xuẩn!"
"Được, cảm ơn sư phó, về sau đồ nhi sẽ hiếu thuận người! Ta sẽ lo toàn bộ thức ăn cho người!"
Từ Đình Chi xua tay: 'Lão phu không phải người coi trọng việc ăn uống, ngươi chỉ cần nghe ta dạy dỗ, học hết bản lĩnh cả đời của ta, đừng để cho nó thất truyền là được!"
Ngoài thức ăn do đồ đệ của Lâm lão đầu đưa thì ông ấy muốn cái gì mà không có chứ?
Kết quả, nói mình không phải là người coi trọng việc ăn uống, lại biến thành người bảo vệ đồ ăn nhất!
Thuận lợi thu được đồ đệ, tuy rằng phải bỏ tiền, lại còn mua một đưa bảy, nhưng Từ Đình Chi vẫn cảm thấy rất vui vẻ.
Ông vô cùng vui vẻ trở lại phủ thành đóng gói hành lý, thuận tiện tạm biệt Lâm lão đầu.
Về sau ông ấy muốn dọn đến nhà đồ đệ ở, tiện cho việc dạy dỗiI