Chương 438: Từ Đại Sư Mắt Mù
Chương 438: Từ Đại Sư Mắt MùChương 438: Từ Đại Sư Mắt Mù
Ngày hôm sau, Từ Đình Chỉ ngồi xe ngựa xuất hiện ở Ôn Gia thôn.
Ôn Gia thôn này đều là người xấu! Thế mà lừa ông ấy rằng toàn thôn đều đến đông đủ!
Làm hại ông đi khắp thiên hạ tìm đồ đệt!
Từ Đình Chi vén mành xe ngựa lên, muốn nhìn xem đã đến nhà đồ đệ chưa.
Nghe nói ở cuối thôn, bình thường những căn phòng ở cuối thôn đều là những căn phòng cũ nát nhất.
Trong khoảng thời gian đi khắp thiên hạ này, ông cũng có một vài kinh nghiệm.
Đại phòng hôm nay chuyên môn trở về nhìn xem tiểu mạch đã lớn chưa.
Ôn Ngọc vừa mới xuống xe ngựa liền thấy xe ngựa của Từ Đình Chi đi về phía bọn họ.
Nàng ta sửng sốt: Tại sao Từ đại sư lại đến đây nữa!
Chẳng lẽ hối hận, tới tìm chính mình làm đồ đệ của ông ấy sao?
Nể mặt danh tiếng của ông ấy, nàng ta cố mà đồng ý vậy!
Ôn Ngọc lập tức đi lên, cung kính hành lễ trước xe ngựa: "Ôn Ngọc gặp qua Từ đại sư."
Xa phu ngừng một chút, Từ Đình Chỉ thúc giục nói: "Đi nhanh! Đồ đệ của ta còn ở cuối thôn chờ đấy! Ngươi đi chậm lại làm gì!"
Xa phu nghe vậy liền thúc giục ngựa đi nhanh hơn, lướt qua trước mặt Ôn Ngọc, để lại một đám tro bụi.
Ôn Ngọc ăn một miệng bụi lùi về phía sau.
Tiểu Chu thị lúc này cũng xuống xe ngựa, bà ta dùng khăn bưng kín miệng mũi nói: "Đó là Từ đại sư sao? Tại sao lại đến thôn chúng ta nữa? Vừa rồi ông ấy nói cái gì vậy?"
Bà ta giống như nghe được cái gì đồ đệ ở cuối thôn.
Ôn Ngọc đột nhiên nghĩ tới gì đó, vội vàng chạy tới.
Tiểu Chu thị cũng nghĩ đến, cũng đi theo sau.
Ôn Gia Phú: "..."
Xe ngựa của Từ đại sự dừng lại ở cuối thôn, nhìn căn nhà tam tiến mới tinh, lại nhìn thoáng qua mảnh đất rộng bên cạnh đang có một đám công nhân làm việc khí thế, hơn nữa quần áo trên người những công nhân này còn có chữ Phó .
Hình như ông ấy đã hiểu lầm gì đó!
Đại Hôi và Tiểu Bạch đang rèn luyện ở trong sân, đột nhiên chúng nó đứng dậy chạy ra bên ngoài.
Ôn Noãn thấy vậy cũng đi theo ra ngoài.
Thân hình mũm mĩm của Tiểu Bạch thành công nhào lên cửa, đưa lên móng vuốt, cửa liền bị đẩy ra.
Nó nhanh chóng nhảy xuống mặt đất, chạy đến trước mặt Đại Hôi vẫy đuôi, đôi mắt nhanh như chớp nhìn nó.
Đại Hôi vươn chân trước võ đầu nó với ý khen ngợi.
Sau đó nằm sap thân thể xuống để Tiểu Bạch đi lên, rồi chạy nhanh trở về tiếp tục huấn luyện vol
Từ Đình Chi vừa xuống xe ngựa liền nhìn thấy Đại Hôi: "22?"
Con sói này không phải là con sói trong tranh sao?
Giống như con sói Đại Hôi mà Tiểu Thập Thất nuôi dưỡng! Chẳng qua Đại Hôi không béo như vậy! Hơn nữa Đại Hôi uy phong lẫm liệt! Còn con sói này bình dị gần gũi hơn nhiều!
Không nghĩ nhiều, ông thấy Ôn Noãn đi ra, lập tức cười đi vào trong: "Đồ đệ, ta tới!"
"Sư phó." Ôn Noãn lễ phép chào hỏi
Ôn Ngọc khó tin nhìn Từ lão kêu Ôn Noãn là đồ đệ: "Từ đại sư, ông lại nhận nàng ta làm đồ đệ?"
Nói nàng ta không đáng một đồng, lại nhận một người không bằng ngón chân cái của nàng ta làm đồ đệ?
Mắt Từ đại sư bị mù saol
Từ Đình Chi nhíu mày nhìn Ôn Ngọc, tiểu cô nương này có phiền hay không!
"Đúng vậy, nàng chính là đồ đệ của ta! Có vấn đề gì sao?"
"Nàng ta không biết thưởng thức tranh chứ đừng nói là vẽ, Từ đại sư, có phải ông bị nàng ta lừa rồi không? Ôn cô nương mà ông muốn tìm là ta!"
"Tiểu cô nương, mắt ta không mù, sao ta có thể coi trọng ngươi? Ngươi kém đồ đệ của ta một vạn lần! Ngươi đừng tới đây dây dưa ta nữal"
Ôn Ngọc: "..."
Tức chết nàng!
Mắt mù là ông ta mới đúng!
Hi chờ đến khi ông ta phát hiện gương mặt thật của tiện loại Ôn Noãn kia, ông ta sẽ phải hối hận!
Đấn lúc đó lại nghĩ đến tìm chính mình nhận đồ đệ ư?
Nàng ta cũng không cần!
Có gì hiếm lạ chứ, trong thiên hạ này lại không phải chỉ có một mình ông ta là đại sư.
Ôn Ngọc nổi giận đùng đùng xoay người rời đi.
Tiểu Chu thị giữ chặt nàng ta, vỗ tay nàng: "Chúng ta đi xem ruộng lúa mạch."
Về sau cái gì đều sẽ có.
Ôn Ngọc vừa nghe lời này, lửa giận trong lòng lập tức tiêu tan thành mây khói.