Chương 442: Không Một Bóng Người
Chương 442: Không Một Bóng NgườiChương 442: Không Một Bóng Người
Rất nhanh các phòng riêng của tửu lầu, đại sảnh đều ngồi đầy người.
Bên ngoài còn có người xếp hàng chờ vị trí, xếp hàng dài như một con rồng!
Tống Quý Cường và Ôn Gia Phú rất vừa lòng.
"Hôm nay thật sự là đông khách như mây, không biết tửu lầu của tứ đệ cháu buôn bán thế nào?”
Ôn Gia Phú đã phái người đi tìm hiểu tình hình của tửu lầu nhà Ôn Noãn, lúc này người nọ vội vàng chạy trở về.
"Thế nào? Tửu lầu bên phố Tĩnh Phúc kia buôn bán thế nào?"
"Một người cũng không có! Đều là người đếm xem náo nhiệt!"
Ôn Gia Phú yên tâm.
Tống Quý Cường khẽ nhếch khóe miệng lên: Ngày đó ông ta chủ động đưa ra hợp tác với Ôn Gia Thụy, có thể nói là đưa bạc cho hắn, thế mà hắn lại không cần!
Ông ta xem một nhà tứ phòng có thể tự cho là thanh cao tới khi naol
Phố Tĩnh Phúc.
Dưỡng Sinh lâu, bên ngoài vây quanh mấy người dân đến xem náo nhiệt, trên người bọn họ đều mặc quân áo cũ, còn có mụn vá.
Mấy người chỉ chụm lại thành một đống, xem náo nhiệt, hoàn toàn không có người có ý định đi vào.
Tửu lầu lớn như vậy, bọn họ không có tiền để vào ăn.
Người vây xem người lắc đầu: "Lại có một tên ngốc tới nơi này mở tửu lầu! Mở quán nào là thất bại quán đó! Tại sao những người giàu có kia đều không sợ chết như vậy? Phải biết rằng người có tiền có ai đến con phố cũ này ăn cơm đâu chứ!"
"Đây là nhiều bạc đến mức hoảng! Không có chỗ tiêu!"
"Chúng ta đánh cược không, tửu lầu này có thể kiên trì bao lâu?"
"Một tháng!"
"Nửa tháng!"
"Mười ngày!"...
Nửa canh giờ sau, tửu lầu vẫn là không có một vị kháchI
Mấy bá tánh xem náo nhiệt ở bên ngoài cũng đã rời đi.
Thật sự là một con ruồi cũng không đi vào!
Phan Thế Xương làm chưởng quây tửu lầu, thấy vậy nhịn không được mà cảm thấy sốt ruột!
Ông ấy vội vàng chạy vào phòng thu chỉ: "Noãn nhi, làm sao bây giờ? Tửu lầu không có một vị khách nào cải Một tửu lầu khác cũng khai trương giống chúng ta đã đầy khách, khách hàng còn xếp hàng chờ vị trí dài đến đuôi phố!"
Ôn Noãn ngồi trong phòng thu chi, đang viết viết vẽ vẽ gì đó, nghe được lời này, nàng không chút hoang mang nói: "Không vội."
"..." Phan Thế Xương sắp sốt ruột chết rồi, nàng lại không vội!
Mua một con phố, trang hoàng tửu lầu, cả trước cả sau đều quăng vào bao nhiêu bạc!
Hiện tại một vị khách cũng không có, vậy mà nàng không vội.
Ôn Noãn nhìn về phía ông ấy: "Bình tĩnh, rất nhanh sẽ có khách đến đây!" Phan Thế Xương lắc đầu, đi ra ngoài, quyết định bảo tiểu nhị của tửu lầu đi ra đường cái tuyên truyên một chút, kéo khách lại đây.
Ông ấy không có cách nào bình tĩnh được!
Ôn Noãn vẽ xong nét bút cuối cùng, thấy thời gian vừa vặn tới, lúc này mới đi ra ngoài.
Phan Thế Xương vừa quay về đại sảnh.
Một chiếc xe ngựa ngừng bên ngoài Dưỡng Sinh Lâu, Ôn Bảo Trân, Tống Ngọc Đình, Tống Cẩm Tú ở trong xe ngựa đi xuống tới.
Ôn Bảo Trân nghe nói Ôn Gia Thụy cũng khai trương một tửu lầu ở huyện thành, bà ta cố ý từ phủ thành chạy tới xem thử.
Ba người mang theo quà tặng phong phú di vào tửu lầu.
Phan Thế Xương vội vàng tiến lên, cung kính nói: "Chào mừng quý khách, phu nhân và các tiểu thư là đến ăn cơm sao? Tửu lầu của chúng tôi có phòng riêng ở trên lầu, tôi đưa các ngài đi lên nhé?"
"Không phải, tôi là tới tặng quà, chúc tửu lâu của các người đông khách như mây! Chủ nhân của các người đâu? Tôi là cô cô của hắn! Mau gọi hắn ra đây!"
Ôn Bảo Trân vừa nói vào nhìn xung quanh đại sảnh của tửu lầu, giả vờ ngạc nhiên nói: "Sao tửu lầu này không có một vị khách nào vậy? Đều đến phòng riêng hết rồi à?"
Trang hoàng thật sự tao nhã sang quý, đáng tiếc là không có ánh mắt đầu tư!
Tống Ngọc Đình phụt cười một tiếng: "Mẹ, người chưa nhìn ra sao? Xem tiểu nhị của quán nhàn như vậy, rõ ràng tửu lầu này là một vị khách cũng không co
Phan Thế Xương: "..."
Ba người này tới đây làm gì?
Chế giêu sao?