Chương 443: Cảm Ơn Lời Chúc Của Bà Cô
Chương 443: Cảm Ơn Lời Chúc Của Bà CôChương 443: Cảm Ơn Lời Chúc Của Bà Cô
Vị khách đầu tiên đến nên không thể lấy đòn gánh đuổi ra ngoài được, có khi nào sau này sẽ không có người tới không?
Ôn Gia Thụy thấy Ôn Bảo Trân tới, bèn đi ra: "Cô cô."
Ôn Bảo Trân đưa quà tặng trong tay đặt trên mặt bàn: "Gia Thụy al Chúc mừng, chúc mừng! Cô cô chúc tửu lầu của cháu đông khách như mây, mỗi ngày hốt bạc!"
Ôn Gia Thụy lạnh nhạt nói: "Cảm ơn."
Tiểu nhị của tửu lầu đều lộ vẻ mặt ngạc nhiên, thế mà lại là cô cô của chủ nhân?
Là ruột thịt sao? Nhưng tại sao bọn họ lại cảm thấy lời chúc phúc của bà ta không đúng lắm nhỉ? Sao nghe cứ như châm chọc thế?
Ôn Bảo Trân cũng không trách ông có thái độ lãnh đạm, lộ vẻ mặt quan tâm nói: "Tửu lầu này không có một vị khách nào cal Tửu lầu nhà cô bên kia xếp hàng dài như con rồng, cô cô mời mấy vị khách lại đây ăn cơm nhé! Ngày đầu tiên khai trương, không thể để doanh thu bằng không được!"
Mấy tiểu nhị của tửu lầu nghe vậy thì đều lộ vẻ mặt tức giận, người này chắc chắn không phải tới chúc phúc, là tới làm người ta khó chịu!
Phan Thế Xương vừa định nói gì đó.
Lúc này bên ngoài tửu lầu khách hàng ùa vào như một tổ ong.
Những người này vừa đi vào đã gấp không chờ nổi nói: "Chưởng quầy, nghe nói tửu lầu này có món ăn dưỡng sinh đúng không?”
Tiểu nhị của tửu lầu lập tức đi lên nghênh đón: "Chào mừng quý khách!"
"Món ăn dưỡng sinh, là món ăn dưỡng sinh sao?”
"Tôi muốn món ăn dưỡng sinh"...
Phan Thế Xương cũng không rảnh lo nói, cũng vội vàng chạy tới, lớn tiếng nói: "Không sai, mỗi ngày tửu lầu của chúng tôi đều hạn mức cung ứng một trăm phần món ăn dưỡng sinh, bán xong lập tức ngừng! Hôm nay tửu lầu mới khai trương, món ăn dưỡng sinh chuẩn bị hai trăm phần, mỗi người chỉ được mua một phần! Mười lượng bạc một phần. Hoan nghênh mọi người gọi món ăn!"
"Mỗi người một phần, ít như vậy? Cho tôi một phòng riêng, nhà ta có mười người đó! Tôi muốn mười phần món ăn dưỡng sinhl"
"Mỗi người chỉ có thể gọi một phần thôi sao? Sao ít quá vậy! Chưởng quầy, để lại cho tôi mười phần món ăn dưỡng sinh, tôi lập tức đi gọi người đến đây! Nhớ nhé!"
"Tôi cũng muốn mười phần!"
"Tôi muốn năm phần!"
"Tôi muốn hai phần!"
Ôn Bảo Trân thấy càng ngày càng nhiều người ùa vào, lập tức toàn bộ tửu lầu đều chật ních người, những tiểu nhị đó và chưởng quây đều vội vàng den lo liệu không xuể nhiều việc như vậy.
Bà ta trực tiếp há hốc mồm.
Ôn Noãn đi đến bên người Ôn Bảo Trân, cười nói: "Cảm ơn lời chúc của bà cô! Người đúng là miệng vàng lời ngọc! Thật sự là đông khách như mây, mỗi ngày hốt bạc! Thật linh nghiệm!"
Ôn Bảo Trân: "..."
Một bên khác, tửu lầu của Tống gia. Tiểu nhị của Ôn Gia Phú vội vàng chạy trở về, vui mừng nói: "Tửu lầu bên phố Tĩnh Phúc kia ngay cả ruồi bo cũng không có một con, càng đừng nói khách hàng! Ngay cả bá tánh xem náo nhiệt ở bên ngoài cũng chỉ có mấy người, hơn nữa đều đang cười bọn họ là kẻ ngốc, đi mở tửu lầu ở nơi đó."
Ôn Gia Phú nghe vậy, khóe miệng khẽ nhếch, tâm trạng tốt đến mức không kiềm chế được: "Mở tửu lầu ở con phố kia, không phải ngớ ngẩn thì là gì!"
Mặc dù biểu cảm của Tống Quý Cường không rõ ràng như Ôn Gia Phú, nhưng trong lòng ông ta cũng rất sung Sướng.
Cho mặt không biết xấu hổ, chờ bị vả mặt, tới cửa liếm mặt đi!
Ngay lúc hai người bọn họ vui mừng thì có mấy vị khách vội vàng chạy vào, sau đó nói gì đó với khách hàng trong tửu lầu, những người vốn dĩ đang ăn cơm lập tức buông đôi đũa xuống, thả một thỏi bạc tồi vội vàng rời đi.
Rất nhiều người cũng không biết đã xảy ra chuyện gil
Không rõ vì sao nhiều người đã gọi đồ ăn nhưng lại không ăn cơm, bỏ lại bạc rồi chạy đi!
Mãi cho đến khi một người nhìn thấy người quen, lập tức lôi kéo người quen kia lại hỏi một chút mới biết lý do VÌ sao.
"Món ăn dưỡng sinh? Hạn mức 100 phần! Mẹ nó! Ngươi nói thật sao?" Nói rồi hắn ta chạy đi còn nhanh hơn đối phương.
Tống Quý Cường và Ôn Gia Phú muốn ngăn cản cũng không được, trong nháy mắt, tửu lầu vốn dĩ ngồi đầy khách lập tức biến thành trống rỗng!
Chỉ còn lại một bàn rất với rất nhiều thức ăn còn chưa đụng vào.
Còn có một thỏi bạc!
Thật sự châm chọc!